Những lời còn nghẹn lại, hình như chất chứa cả nỗi buồn và sự cô đơn sâu thẳm. Sư tôn thông minh như vậy, chắc chắn biết tỏng là mình đang trốn tránh, nhưng người chẳng hề vạch trần, mọi thứ vẫn âm thầm chuẩn bị cho mình, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình sau khi mình rời đi.
Đây... chẳng phải là tình thầy trò cảm động trời đất sao?
Mình cứ mải nghĩ đến chuyện đút thuốc rồi nhan sắc của người, đúng là quá nông cạn, chắc chắn đã làm tổn thương sư tôn rồi!
Lúc này, Tô Đào mới thật sự nhận ra mình đã sai ở đâu. Lòng cậu mềm nhũn, vội vàng ôm chặt lấy sư tôn, giọng đầy hối lỗi:
“Sư tôn, con xin lỗi. Con không nên để ý những chuyện vớ vẩn kia nữa. Chỉ cần người không chê con phiền phức, con sẽ không bao giờ bỏ người một mình đâu.”
Ánh mắt Lăng Ngọc Tiêu khựng lại một chút, rồi đột nhiên loạng choạng ngã cả người về phía Tô Đào, khiến cậu không kịp đỡ, bị đè mạnh xuống mặt bàn đá lạnh lẽo.
May mà có một bàn tay kịp thời đỡ lấy lưng cậu, không thì chắc chắn ngã xuống sẽ rất đau. Tô Đào ôm chặt sư tôn đang say khướt, nghe thấy người lẩm bẩm gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT