Công việc của Chử Kiến Quốc diễn ra khá thuận lợi, dẫn theo ba người giúp việc không chuyên, làm việc hết sức sôi nổi, ít nhất giúp tình hình trị an tốt hơn nhiều, những kẻ trộm cắp bớt đi đáng kể.
Trong huyện cũng có cục công an, trước đây bị Ủy ban Cách mạng áp chế, không làm được nhiều việc. Sau khi Chử Kiến Quốc lên nắm quyền, nhờ vào kinh nghiệm làm việc ở Cục Công an thủ đô, anh đã kết hợp lực lượng công an và Ủy ban Cách mạng để thực hiện các nhiệm vụ, kết quả đạt được vô cùng rõ ràng.
Cơ hội của ba người Vương Văn khiến rất nhiều thanh niên trí thức khác phải ghen tỵ, vì công việc này không những thoát khỏi việc lao động nặng nhọc mà còn có chút quyền hành. Làm sao mà không khiến người ta để ý cho được? Điều này đã làm dấy lên không ít bất mãn, suýt nữa thì dẫn đến bạo động, may mà lực lượng dân quân, Ủy ban huyện, Ủy ban Cách mạng và Cục Công an cùng nhau trấn áp mới có thể giữ yên được tình hình.
Nguyên nhân gây rối loạn là vì họ ôm suy nghĩ “pháp luật không thể trừng trị hết mọi người”, lỡ như thành công thì bản thân sẽ có cơ hội thoát khỏi công việc đồng áng, không phải làm việc vất vả nữa. Nhưng từ xưa đến nay, làm gì có chuyện công bằng hoàn toàn. Họ không biết sao? Đương nhiên là biết, chỉ là muốn đánh cược một lần, đánh cược vào cái may rủi mà thôi.
Những chuyện lặt vặt này, Vu Nhân nghe được một số từ chị Vương, cô không mấy bận tâm, việc không liên quan đến mình thì cứ thờ ơ. Không phải vì Vu Nhân lạnh lùng, mà chỉ là thời đại này có những điểm hạn chế của nó. Vu Nhân còn phải lo cho gia đình nhỏ của mình, không thể chịu đựng nổi bất kỳ cơn sóng gió nào.
Mặc dù Ủy ban Cách mạng đã thay đổi người đứng đầu, còn là hàng xóm, là bạn bè quen thuộc, Vu Nhân vẫn không hề có ý định dính líu đến chợ đen. Bản thân cô không phải là nữ chính có hào quang, nếu chẳng may bị bắt thì thảm rồi. Cảnh tượng lần trước khi xem buổi đấu tố vẫn còn in đậm trong trí nhớ, chỉ nghĩ đến thôi là cả người cô đã cảm thấy không thoải mái.
Việc Vu Nhân làm nhiều nhất hiện giờ là tích trữ vật tư, nấm, trái cây, đường đỏ, mật ong, dầu… những món hàng khan hiếm này có thể để lưu trữ trong không gian vô hạn của cô mà vẫn giữ được độ tươi. Đợi đến khi có cơ hội đến các thành phố lớn như Bắc Kinh bán ra thì không chỉ có giá cao mà còn ít rủi ro hơn. Ở vùng đất nhỏ bé này, mọi người đều quen biết nhau, rất dễ bị nhận ra, mất nhiều hơn được, không đáng chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT