Vu Nhân đã giao phó mọi việc cho Vương Văn Dã, còn mình thì nhẹ nhàng thoải mái chạy về nhà nấu canh cá uống.
Cô tự biện minh rằng đó là để cho họ có cơ hội rèn luyện, trên thực tế là cô lười. Cô đã nghĩ sẵn con đường cho mình trong mấy chục năm tới, và việc cô có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.
Chờ kỳ thi đại học được khôi phục, chờ vị lão nhân kia vẽ một vòng tròn ở miền Nam, chờ làn gió mở cửa hội nhập thổi đến.
Còn ở ủy ban cách mạng, Vương Văn Dã không được nhàn nhã như vậy. Sau khi nghe lời của Vu Nhân, trong lòng anh rất hào hứng.
Từ sau khi nghe lời chú Chử, anh đã nghĩ thông suốt một số chuyện và thực sự muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa. Nhưng, làm gì đây?
Vào ủy ban cách mạng, anh giúp chú Chử đứng vững, duy trì trật tự khu vực, ngoài ra không có thành tựu gì nổi bật.
Vương Văn Dã sốt ruột, anh muốn làm được điều gì đó, không muốn lãng phí cuộc đời. Và đề xuất của Vu Nhân có tính khả thi rất cao. Dù là công hay tư, nếu làm tốt, đó đều là việc ích nước lợi dân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT