Ăn xong một tô lớn mì nóng hổi, thêm không ít dầu ớt, toát cả mồ hôi, cả hai cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này, Chử Kiến Quốc thấy thèm bánh màn thầu của miền Bắc, loại màn thầu to bằng nắm tay. Anh nghĩ bụng đói thế này mình có thể ăn bốn, năm cái, thứ đó chống đói tốt!
Trương Cường uống hết ngụm canh cuối cùng, nói: “No rồi, tỉnh táo lại rồi. Đi thôi, làm việc tiếp nào.”
Vào đến phòng bệnh, cả nhóm thanh niên trí thức ở chung một phòng.
Vương Văn Dã thấy Chủ nhiệm Chử và cục trưởng Trương cùng tiến vào liền vội đứng dậy.
“Các cậu vẫn ổn chứ? Có chuyện gì không?” Chử Kiến Quốc hỏi.
Không biết là do thuốc vẫn còn tác dụng hay vì quá mệt mà mấy thanh niên trí thức vẫn chưa tỉnh hẳn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play