Chưa đầy ba tháng, Khoái Khoái đã có thể lật người một cách thuần thục, Mạn Mạn thì vẫn chưa có dấu hiệu lật người. Khi đến trăm ngày, Khoái Khoái đã lật người thoải mái thuần thục thì Mạn Mạn vẫn không lật.
Vu Nhân lo lắng, cô chọc ghẹo Mạn Mạn nhưng bé vẫn không phản ứng. Cô giúp bé lật người bằng tay mình, Mạn Mạn có thể lật theo sự trợ giúp của mẹ, sau khi lật qua, bé nằm yên, không có động thái gì tiếp theo.
Sau nửa tháng nữa, Mạn Mạn vẫn chưa lật, Vu Nhân quyết định đưa bé đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra và nói: "Không có vấn đề gì cả, ánh mắt và phản ứng đều bình thường, về nhà theo dõi thêm, có lẽ không có gì đáng lo."
Vu Nhân ôm Mạn Mạn về nhà và nói với Lư Thư Duệ về chuẩn đoán của bác sĩ. Cả hai không có cách nào khác ngoài việc chờ đợi và quan sát thêm.
Đến hơn năm tháng, Khoái Khoái đã thử ngồi dậy, lúc đó Vu Nhân mới thấy Mạn Mạn lần đầu tiên tự lật người.
Động tác lật của Mạn Mạn rất thuần thục, bé lật ngay lập tức, không hề giống như lần đầu lật người. Sau khi lật, bé còn dùng tay chân đẩy mình tiến về phía trước, đã dịch chuyển được một đoạn nhỏ. Vu Nhân nhận ra rằng có ánh nắng xuyên qua tấm che rọi vào bé, khiến Mạn Mạn cảm thấy khó chịu, nên bé mới lật người để tránh.
Thời khắc này, Vu Nhân nhận ra Mạn Mạn không phải chậm chạp mà bé lười biếng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT