Ngày hôm sau, Vu Nhân dậy từ rất sớm, làm một ít món Vu Khang thích ăn, hái một giỏ trái cây, chờ sẵn ở con đường xe tiếp tế đi qua để tiễn ba và em trai.
Khi thấy Vu Nhân đứng bên đường, người lính lái xe dừng lại. Vu Nhân đưa giỏ trái cây cho ba mình, dặn dò ba và em trai giữ gìn sức khỏe.
Ba Vu đón lấy giỏ trái cây từ tay Vu Nhân trong nước mắt, Vu Khang đã bắt đầu khóc to, miệng liên tục gọi "chị hai, chị hai" còn mẹ Vu từ đầu đến cuối không nói lời nào, thậm chí không thèm nhìn Vu Nhân. Giữa bà và Vu Nhân kiếp này xem như đã hết duyên!
Chiếc xe lăn bánh đi, để lại một đám bụi mù mịt!
Trên mảnh đất tỉnh Vân Nam này, tình cảm lưu luyến của Vu Nhân lại vơi đi thêm một chút.
Ba và em trai cô đều đã rời đi, chỉ còn lại Lư Thư Duệ và các con bên cạnh cô.
Cho đến khi nhận được điện báo báo bình an của ba, tâm trạng của Vu Nhân mới tốt hơn đôi chút, và cô đã chấp nhận sự thật rằng ba và em trai đã rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play