Hôm sau, A Hương cùng mọi người lên đường về quê, Chung Lương đã giúp họ mua vé giường nằm.
Vu Nhân vốn định nhờ A Hương thay mình quyên góp một ít tiền cho trại trẻ mồ côi mà cô quen biết, tuy số tiền không lớn nhưng có thể giúp đỡ phần nào lúc khó khăn.
“Nhân Nhân, tớ biết cậu có lòng tốt, nhưng đừng quyên tiền, hãy quyên góp vật phẩm thì hơn, bọn trẻ sẽ thực sự nhận được. Tiền bạc thì khó nói lắm, có bao nhiêu sẽ thực sự được dùng cho các em ấy chứ.”
A Hương không nói rằng trại trẻ mồ côi sẽ hoàn toàn tham nhũng, họ có những việc phải lo: tu sửa nhà cửa, cải thiện phúc lợi cho nhân viên, bổ sung thêm đồ đạc cho viện ...
Nếu quyên góp là vật phẩm, chắc chắn sẽ được sử dụng cho các em nhỏ, không thể bán đi, và điều đó sẽ tốt hơn cho bọn trẻ.
A Hương hiểu rõ tình hình, nên Vu Nhân nghe theo lời khuyên của cậu ấy. Cô đưa tiền cho A Hương để mua vật phẩm tại địa phương rồi gửi đến đó, như vậy vừa tiết kiệm phí vận chuyển lại có thể tặng đúng những gì cần thiết.
A Hương thấy vậy hợp lý, hơn nữa giá các vật tư ở quê cô cũng rẻ hơn ở Thượng Hải. A Hương và Vu Nhân ôm nhau chia tay, dù lưu luyến, cơ mà cuộc sống vẫn tiếp diễn, mỗi người đều có con đường của riêng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT