“Ba mẹ à, con không còn cách nào nữa, Lư Thư Kỳ, thằng con bất hiếu ấy, lấy vợ rồi quên mất mẹ. Nó dắt vợ con ra ngoài ở, bỏ lại con và ba nó, chúng con phải sống sao đây? Chúng con chỉ có một thằng con trai, vậy mà nhà nó sinh ra đứa con gái, về sau nhà con không có cháu trai nối dõi tông đường."
Thím ba cảm thấy quá đau lòng, đứa con trai mà bà coi là báu vật, lại vì một người phụ nữ khác mà bỏ rơi ba mẹ, bà không thể chấp nhận nổi.
Vu Nhân không hiểu nổi suy nghĩ của thím ba, nghe bà nói mà cảm giác như Tống Vi không phải là vợ mà Thư Kỳ cưới hỏi đàng hoàng về nhà mà là một người phụ nữ không đàng hoàng nào đó bên ngoài. Thật không hiểu nổi, có phải thím ba đang trong giai đoạn mãn kinh không?
“Con nói vậy là sao? Thư Kỳ sao lại thành con sói mắt trắng, cưới vợ quên mẹ? Mọi chuyện chẳng phải vì công việc sao? Con cái còn nhỏ thế, nếu không ở gần một chút thì làm sao mà cho nó bú sữa?”
“Không cho bú sữa thì cho bú sữa bột, ngày xưa nhiều đứa trẻ không có sữa mẹ, chỉ uống nước cơm, chẳng phải vẫn sống tốt sao?”
Lời thím ba khiến tất cả bốn người trong phòng ngỡ ngàng, miệng há hốc mà quên khép mồm lại luôn.
Đây là lời của một bà nội nói ra hay sao? Dù không thích cháu gái, nhưng đó cũng là con gái của Lư Thư Kỳ, chỉ mới vài tháng tuổi thôi. Vậy mà bà nội nó đã nói không cho uống sữa mẹ thì cho uống nước cơm, lời này nghe sao mà ... cay độc quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT