Trang trại của đội xây dựng cách nhà của Vu Nhân khoảng bốn, năm dặm. Hai người bế con trên đường về nhà, Lư Thư Duệ không biết nên nói gì để an ủi Vu Nhân.
Thật ra, dù nói gì cũng không thể thay đổi được sự thật đã xảy ra. Lời nói, vào thời khắc này, trở nên quá đỗi nhạt nhòa và bất lực.
Chỉ còn cách bế con, lặng lẽ ở bên cạnh cô, không cần nhiều lời, chỉ để cô biết rằng anh luôn ở đây.
Vu Nhân đã nói ra những lời giấu kín trong lòng nguyên chủ, cũng có cả những trải nghiệm của chính cô. Khi cả hai kết hợp lại, không khác gì núi lửa phun trào, làm tổn thương người khác mà cũng thiêu đốt chính mình.
Khi về đến nhà, tâm trạng của Vu Nhân đã dần bình tĩnh trở lại. Cô cũng chẳng có cơ hội để u buồn nữa vì hai đứa nhỏ đã đói, cọ cọ vào ngực cô để tìm sữa, đòi lấy khẩu phần ăn của mình.
Đặt con xuống cho chồng trông, Vu Nhân thay đồ, rửa tay, rồi lấy khăn lau kho thóc chuyên dụng của bọn trẻ, giặt sạch, lau sơ. Đi một đoạn đường dài nên cô toát mồ hôi đầy người.
Sau đó, cô ngồi xuống trong chiếc màn xanh, ôm đứa nhỏ trong lòng, để nó rít rít bú sữa. Vu Nhân cảm thấy vết thương trong lòng dường như bớt đau hơn.
Nước suối linh tuyền có thể từ từ phục hồi cơ thể, sức khỏe cô, chữa lành những vết thương bên ngoài, vĩnh viễn không có tác dụng với những vết thương tinh thần.
Sau khi bú xong, hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi. Vu Nhân buông màn xuống rồi bước xuống tầng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play