Mẹ Vu không muốn nghe những lời Vu Quân nói, bà chỉ muốn nó và Vu Khải đi nói chuyện với Đỗ Triều Dương, để hắn có chút kiêng dè.
"Mẹ, nếu là Vu Nhân gặp phải chuyện này, em ấy đạp đối phương từ lâu rồi, mắc mới gì còn giữ lại để đón Tết chứ? Còn nữa, sao con phải bênh vực Vu Nhân, các người không thích em ấy, nếu con không bênh em ấy, em ấy khổ sở biết bao nhiêu. Chúng con là anh em sinh đôi, từ nhỏ đã ở bên nhau."
Vu Quân không chỉ coi Vu Nhân là em gái, mà nhiều khi còn coi như con gái mà chăm sóc.
Vu Quân nhớ rõ từ khi còn rất nhỏ, anh đã nói được những câu đầu tiên. Anh nhớ lúc đó, Vu Nhân ba bốn tuổi mà vẫn chưa nói được mấy chữ. Lúc ấy, ông bà không mấy quan tâm đến Vu Nhân, coi em gái như không khí.
Vu Nhân từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác, cô bé không khóc lóc om sòm, mà rất ngoan, học làm việc nhà từ sớm, chỉ mong nhận được sự chú ý từ người lớn. Nhưng không ai chú ý đến em ấy, trong khi Vu Tình lại được ngồi trong lòng mẹ mà nũng nịu. Vu Nhân chỉ biết ngồi nhìn, cũng muốn được mẹ ôm, em ấy không thể nói ra, mà mẹ cũng chưa bao giờ nhìn về phía em ấy.
Lúc đó Vu Quân đã hiểu rằng Vu Nhân là người khác biệt, anh phải bảo vệ em ấy. Anh ăn nỗ lực ăn thật nhiều, suy nghĩ non nớt lúc ấy chỉ biết cố gắng lớn nhanh để có thể ôm Vu Nhân. Khi ấy anh không hiểu rằng Vu Nhân chỉ muốn được mẹ ôm, chỉ muốn nhận được tình yêu của mẹ.
Nhưng thôi, giờ Vu Nhân sống rất tốt, những chuyện đó cứ để nó ngủ yên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play