A Hương bí bách không có biện pháp, mặc dù kiếm được một ít tiền, nhưng chỉ đủ cho gia đình mình sống thoải mái chút, có thể cải thiện bữa ăn cho các trẻ em trong trại mồ côi, ngoài ra thì không làm gì được.
"Được rồi, tớ hiểu rồi, chuyện này ngày mai tớ sẽ cùng mọi người ở nhà máy thảo luận, xem làm thế nào hợp lý, sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời." Vu Nhân cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu suy tính.
Tỉnh Vân Nam rất rộng, cả nước còn lớn hơn, sức lực của một mình cô có hạn, không thể làm được nhiều. Cô không thể làm từ thiện một cách mù quáng, nếu không rất dễ bị tổn hại cả trong lẫn ngoài.
Ngày hôm sau, Vu Nhân đến nhà máy, cô cần thảo luận với Chung Lương và anh Lương xem làm thế nào hợp lý hơn.
"Trại mồ côi ở tỉnh Vân Nam? Sao lại là trại mồ côi ở tỉnh Vân Nam?" Chung Lương biết Vu Nhân muốn làm từ thiện, chỉ là không hiểu sao lại chọn trại mồ côi ở tỉnh Vân Nam, ở thành phố họ cũng có nhiều trại mồ côi mà!
"Một lý do là chị đã sống ở đó hơn mười năm, coi đó là quê hương thứ hai của mình. Lý do khác là điều kiện ở đó hiện tại rất tệ, người dân còn khó khăn, cơm ăn áo mặt của mình còn lo chưa xong, chưa thể lo được gì nhiều."
"Điều kiện của trại mồ côi lại càng khó khăn, bây giờ các em chỉ có thể đáp ứng nhu cầu sống cơ bản, những thứ khác không thể lo được. Chị muốn cố gắng hết sức giúp đỡ các em, ít nhất là có thức ăn, có quần áo, và có thể học hành."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play