“Mạn Mạn, con nghĩ kỹ chưa? Học y là một công việc rất vất vả.” Vu Nhân nhớ đến câu nói truyền miệng sau này: “Khuyên người học y, trời đánh thánh vật!”
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Đây là công việc duy nhất con muốn làm, con đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Mạn Mạn tuy làm việc từ tốn, nhưng cô bé là một người rất có chính kiến.
Vu Nhân bàn với Lư Thư Duệ, đồng ý cho Mạn Mạn học y, nhưng phải đăng ký trường y trong tỉnh. Học y từ cử nhân, thạc sĩ, đến tiến sĩ ít nhất mất tám năm, cô không yên tâm để Mạn Mạn học xa nhà lâu như vậy. Hơn nữa, công việc ở bệnh viện rất căng thẳng, gia đình cần ở bên để tiếp sức kịp thời.
Mạn Mạn cũng không định đi xa, cô bé không chịu nổi việc xa nhà lâu. Cô bé chỉ đơn giản là yêu nhà, không giống Khoái Khoái, hoàn toàn là sợ khổ.
Hai đứa nhỏ đã có mục tiêu. Cuộc sống, có chú Hồ và thím Hồ hỗ trợ, việc học thì có giáo sư Lư chỉ bảo, Vu Nhân trở thành người rảnh rỗi nhất.
Sau Tết năm 1990, tiễn Bình Bình và An An đi học, gia đình Vu Nhân bước vào giai đoạn đếm ngược đến kỳ thi đại học!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play