Nét mặt Tô Hòa càng lạnh: “Chẳng qua chỉ lãng phí một chút đồ ăn? Anh có biết nước Hoa Hạ chúng tôi còn có bao nhiêu con người đang đói bụng không? Anh có biết có một số người cả đời cũng chưa từng ăn đồ ăn thịnh soạn như thế này.
Chúng tôi thà thắt eo buộc bụng cũng phải cung cấp đồ ăn tốt nhất cho khách. Lẽ nào điều này còn không đủ để thể hiện thành ý đãi khách của chúng tôi?”
Daniel bị lời Tô Hòa nói chọc tức điên, phẫn nộ nói: “Nói cho cùng các người chính là quỷ nghèo! Cho dù lấy ra thứ tốt nhất, ở trong mắt tôi cũng là rác rưởi!”
So với cơn thịnh nộ của Daniel, Tô Hòa trông khá ung dung bình tĩnh: “Chúng tôi nghèo thật, nhưng chuyện này có liên quan gì tới giàu nghèo. Lẽ nào ở đất nước giàu có các anh, làm khách nói xấu chủ nhà, lãng phí đồ ăn của chủ nhà là chuyện thường thấy?
Nếu là như vậy thì tôi cũng không có gì để nói. Tôi sẽ trực tiếp nêu kiến nghị với bộ ngoại thương, để họ tiến hành thông báo với truyền thông báo chí quý quốc về hành vi này của anh, tin chắc quốc dân của các anh sẽ tự hào về anh!”
Daniel không biết Tô Hòa chỉ là một người ở ké, thật sự tưởng cô là người của bộ ngoại thương, nghe cô nói như vậy, trong lòng có hơi hoảng.
Dù sao bất luận thế nào, nói xấu và lãng phí đồ ăn chắc chắn không vẻ vang gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play