Trưởng khoa Ngụy thoạt tiên ngẩn người, sau đó cười nói: “Tiểu Tô, chúng ta đều là người quen rồi, tôi không thể hại cô được! Cô nhập dây chuyền sản xuất này về chỉ sẽ lỗ thôi! Hơn nữa, tuy dây chuyền sản xuất này là do chúng tôi tự nghiên cứu tạo ra, rẻ hơn hàng nhập khẩu không ít. Hơn nữa còn là thiết bị cũ đã qua sử dụng, nhưng cũng phải khoảng một trăm tiệu tệ.
Nói một câu mạo muội, một xưởng thực phẩm nhỏ ở huyện An các cô e là không đảm đương nổi.”
Tô Hòa gật đầu: “Chú nói không sai, quả thực có hơi đắt, nhưng tôi cảm thấy cũng không phải không có cơ hội. Bây giờ xưởng thực phẩm huyện An chúng tôi cấp bách muốn sản xuất sản phẩm mới, đồ thịt đóng hộp quá đắt, thị trường tiêu dùng trong nước không lớn.
Tuy mì ăn liền cũng đắt nhưng có thể nghĩ cách giảm thấp chi phí. Huyện An chúng tôi là khu vực sản xuất lúa mì, chi phí nguyên vật liệu có thể tiết kiệm không ít, chi phí nhân công cũng rẻ hơn Ma Đô. Quan trọng nhất là các tỉnh hàng xóm như Bắc Kinh quen ăn thực phẩm chế biến từ bột mì, có lẽ đường tiêu thụ mì ăn liền không thành vấn đề.
Tất nhiên rồi, đây đều là suy nghĩ thô thiển của tôi. Nếu phía chú có ý định chuyển nhượng, đợi làm xong chuyện hộp quà này, tôi gọi điện thoại về thương lượng một chút. Nếu được thì để xưởng trưởng Điền của xưởng thực phẩm chúng tôi tới bàn bạc với quý xưởng.”
Cô chẳng qua chỉ là một nghiệp vụ viên, chỉ có thể kết nối, chuyện quyết định vẫn phải để xưởng trưởng Điền tới giải quyết.
Đương nhiên rồi, xưởng trưởng Điền cũng không giải quyết được, ông ta phải xin chỉ thị với huyện mới được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play