May mà có Lục Viễn Sơn ở bên cạnh, không một chút xây xát.
Chiếc xe đó thấy không gây thương tích gì liền bỏ đi.
Lục Viễn Sơn không dám để Hạ Uyển Phong tự đi nữa, anh cõng cô về nhà.
Về đến nhà, anh vẫn không yên tâm, nào là cởi giày, rồi lấy nước, bận rộn không ngừng.
Hạ Uyển Phong bật cười, “Được rồi, anh đừng làm nữa, em có sao đâu.”
“Không được, dù không bị thương nhưng em bị dọa sợ, vợ yêu, em uống chút nước trước đi. Người ta nói bị hoảng hốt dễ mất hồn, lát nữa anh gọi hồn cho em, anh học mẹ rồi.”
Lục Viễn Sơn cầm một cái que nhỏ, treo một cái áo mà Hạ Uyển Phong đã mặc qua, nghiêm túc vừa gọi tên cô, vừa đi vòng quanh cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play