“Em học đông y, công việc trong viện nghiên cứu cũng là nghiên cứu về dược phẩm thôi, không hoành tráng như anh Thanh Long đâu.”
“Vậy là tốt rồi, hợp với chuyên ngành của gia đình chúng ta. Ông nội truyền lại nghề đông y, giờ có người kế nghiệp ông rồi. Em không biết đâu, ngày xưa ông nội còn muốn anh học đông y, nhưng anh không chịu. Còn chú hai và thím hai thì không có con, chú ba và thím ba có con gái học y nhưng lại là y học phương Tây, mà còn đi nước ngoài từ lâu rồi.”
“Vài năm trước vì anh không có hy vọng gì với đông y nên ông nội bắt đầu ép Minh Huệ, thế là cô ấy cũng bỏ ra nước ngoài, ít khi về.”
“Giờ em đến, coi như giải thoát cho mọi người rồi. Chả trách ông bà nội lại yêu quý em như vậy, có khi Minh Huệ về cũng không được cưng như em đâu.”
Nhắc đến Diệp Minh Huệ, Hạ Uyển Phong nhớ lại lần gặp cô ấy trong một hội nghị giao lưu quốc tế khi còn ở nước ngoài. Lúc đó, cô ấy dẫn đoàn của Diệp gia. Không lâu sau, Hạ Uyển Phong mới biết rõ quan hệ giữa cô ấy và Diệp gia. Họ cũng có liên lạc đôi chút, nhưng vì Diệp Minh Huệ ở nước ngoài, việc liên lạc không thuận tiện nên cũng không thường xuyên.
Tuy nhiên, lời nói của Diệp Thanh Long khiến Hạ Uyển Phong cảm thấy như thể cô đang chiếm lấy tình thương của gia đình. Có phải cô đã quá nổi bật rồi không?
Bà Bạch Lệ Dung nhận ra ý tứ trong câu nói của Diệp Thanh Long, liền trừng mắt cảnh cáo: “Thanh Long!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT