Thằng bé tuy đã cố nén, nhưng vẫn thi thoảng co giật vì đau. Phương Lệ Quyên đưa cho cậu bé một viên kẹo để dỗ dành.
Hạ Uyển Phong cũng bôi thuốc sát trùng cho Lục Tiểu Ngũ. May mắn chỉ là những vết thương nhỏ, không cần băng bó.
Nhìn hai đứa, nhất là Lai Phúc, Phương Lệ Quyên đau lòng vô cùng. Bà dùng bàn tay chai sạn của mình lau nước mắt cho thằng bé.
“Đừng khóc nữa con, đau lắm không? Bà nấu trứng cho con ăn nhé.”
Lai Phúc là đứa hiểu chuyện. Một tuổi đã mất cha, từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người lớn. Kể từ khi mẹ nó, Trần Phán Đệ, mang nó về đây, chưa đầy một năm, nó chưa từng nghịch ngợm như những đứa trẻ khác.
Có lẽ vì cảm thấy mình ở nhờ nhà người khác, ăn ít làm nhiều, sợ làm sai điều gì khiến người ta phật ý.
Dù nó không phải con ruột của Lục Nhị, nhưng nó gọi ông một tiếng cha, gọi bà một tiếng bà nội, thì nó cũng là con của gia đình này.
Con cái của nhà bà, bà phải bảo vệ.
“Con không đau đâu, bà ơi, để trứng cho chú Năm ăn đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT