Sau khi tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên Thường Tuy nghe được chính là A Sát nghiến răng nghiến lợi tố cáo.
“Hắn chạy mất rồi, Tương Hòa Tụng cái tên đó không chờ ngươi, lại dám tự mình ra ngoài.” A Sát ấm ức nói, “Chuyện này thật không phải lỗi của ta, ta đã để Ngọc Hi trông chừng hắn, ai ngờ Ngọc Hi chẳng những không cản, còn chạy theo luôn.”
A Sát vừa chột dạ vừa tức tối. Với tu vi của Tương Hòa Tụng lúc này, nếu chẳng may chạm trán Phá Không Cảnh...
Nhưng chuyện đó thực không phải lỗi của nó, nó đâu phải vú nuôi trông trẻ.
Thường Tuy day day trán đang đau nhức, nhìn vào bên trong Linh Lung Bảo Tháp tối tăm, hỏi: “Từ lần trước ta tỉnh lại đến giờ, đã bao lâu rồi?”
A Sát hồi thần, thôi không phàn nàn Tương Hòa Tụng nữa, thấp giọng đáp: “Ba năm rồi.”
Thường Tuy hơi nhíu mày. Ba năm không phải là dài, ít nhất so với hơn một trăm năm bị phong ấn giam cầm, chẳng đáng là gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT