Phong Thụy Thanh phản bác nói: “Ba em cũng nói là tiền dễ kiếm nhưng phải cần chăm chỉ mới được. Nếu là người lười, cho dù tiền có rơi xuống đất, để cho anh nhặt thì chắc là anh cũng sẽ không muốn. Chúng em có thể mở cửa hàng nhanh như thế đó chính là do mỗi ngày chúng em đều làm việc rất siêng năng.”
“Đúng vậy, anh hai của em nói rất đúng. Mỗi ngày chúng em đi sớm về trễ. Vào mùa hè thì còn đỡ, nhưng vào mùa đông thì hoàn toàn không chịu được.” Phong Thanh Thanh nói: “Chuyện này so với làm ruộng còn khó hơn nhiều.”
Cô không đồng ý với chuyện ba mình nói kiếm tiền dễ dàng cho lắm. Chuyện kiếm tiền cũng giống như anh hai của mình nói, nếu chăm chỉ thì có, còn nếu không chăm chỉ thì cho dù tiền có rơi trên mặt đất nhưng lại lười biếng thì cũng không phát tài được.
Cô cũng không muốn anh trai mình nghe được lời này lại nổi lòng tham theo bọn họ đi đến thành phố S, kiếm được tiền thì còn dễ nói, nếu không kiếm được tiền vậy thì cũng không tốt lắm.
Đợi đến lúc đó lại làm cho bọn họ ở trong hay ở ngoài đều cũng không phải là người.
“Tuy nói tiền dễ kiếm nhưng cũng có du côn lưu manh. Người này ấy à, mặc kệ là ở chỗ nào cũng đều phải có người làm, nếu không chỉ mở ra quầy hàng thôi sẽ có du côn tìm đến cửa.”
“Du côn?” Trần Cẩm giật mình hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play