Những người bán cửa hàng không ngu ngốc, không thể mất nhiều tiền như vậy mà không có lý do. Vì vậy, chắc chắn có người quen giúp mới mua được cửa hàng này với số tiền ít ỏi như vậy.
Ở thành phố S này, người quen duy nhất mà cô biết có thể giúp đỡ là Mạc Linh. Chỉ là Mạc Linh sẽ không âm thầm làm điều đó.
Vì vậy cô đoán là Dư Mẫn Cẩn hoặc Trần Chanh đã giúp đỡ nhà cô.
“Ồ! Tớ không cố ý giấu cậ, thật ra cũng không có gì đáng nói về chuyện đó cả, bạn bè phải giúp đỡ nhau mà, đúng không?” Dư Mẫn Cẩn cười nói. Không ngờ Thanh Thanh lại thông minh như vậy, cô đoán ra được chuyện này từ một vài manh mối nhỏ.
Thảo nào Thanh Thanh luôn đứng đầu lớp mỗi khi làm bài kiểm tra.
“Cảm ơn anh cậu và cậu nhiều.” Phong Thanh Thanh chân thành cảm ơn.
Dư Mẫn Cẩn lắc đầu cười nói: “Không có gì. Nếu tớ không giúp cậu mua một cửa hàng thì tớ không thể ăn món mì ức bò và phá lấu ngon như vậy, cũng như sủi cảo và mì Lão Hữu. Tớ chưa bao giờ thích phá lấu nhưng mỗi lần đến cửa hàng của cậu, tớ đều sẽ ăn một ít ngoại trừ lần này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play