Tuy nhiên, nếu mì đựng trong hộp gỗ thì nặng quá và khó làm sạch, hơn nữa còn nhỏ nước nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ đã dùng hộp nhựa để đựng mì.
Để tăng cường khả năng thoáng khí, anh thậm chí còn yêu cầu người ta tạo một số lỗ nhỏ ở hai đầu hộp khi thiết kế.
“Nhìn không tệ. Loại mì này một ngày có thể bán được bao nhiêu?” Phong Thanh Thanh hỏi. Hỏi xong cô mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Dư Duẫn Thần bình thường chỉ tới đây quan sát mà thôi, anh không phải là người quản lý xưởng sản xuất mì, làm sao biết mỗi ngày bán được bao nhiêu mì?
Tuy nhiên, mặc dù anh đã hứa với Lâm Đức Miểu sẽ giúp trông coi cửa hàng nhưng anh vẫn biết khá rõ tình hình trong nhà máy.
“Bình thường là khoảng một tấn, phạm vi không vượt quá con số này. Tuy nhiên, Trần Giang đã đến thành phố G để phát triển thị trường. Thành phố G chỉ cách Thành phố S một giờ lái xe và là một thành phố cổ, nếu chiếm được thị trường ở đó thì sản lượng của chúng ta sẽ lớn hơn trong tương lai.” Dư Duẫn Thần nói.
Nguyên nhân chính là do chợ ở thành phố S nhỏ hơn, ít người hơn, nếu không bộn họ sẽ bán được nhiều hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play