“Con chỉ cần đánh tên đó là được. Triệu Đức Hội này, không phải là thứ tốt đẹp gì. Chúng ta không cần tài sản của ông ta.” Phong Kiến Thiết nói.
“Vâng.” Phong Thanh Thanh lại trả lời, sau đó để tránh cho mẹ nuôi quá đau lòng nên đã chuyển chủ đề.
Dư Duẫn Thần trở về nhà ngủ một giấc, hôm sau đi làm rất sớm.
Dương Thời vừa tăng ca xong, vuốt hai mắt, đang chuẩn bị trở về nhà, thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Dư Duẫn Thần, chẹp một tiếng, hỏi: “Coi như anh bỏ được trở về rồi?”
Dư Duẫn Thần ở thủ đô gần 1 tháng rồi, để anh ấy một mình vất vả tăng ca ở thành phố S, nhìn bộ dạng bây giờ của Dư Duẫn Thần, hiển nhiên là sống rất tốt ở thủ đô, lại nhìn bản thân anh ấy, ngửi thấy trên người có mùi mồ hôi, Dương Thời cảm thấy cuộc sống mình thật tăm tối.
Không so sánh không biết. Lúc trước, anh cảm thấy ở trong phòng thí nghiệm là điều hạnh phúc, liên tiếp ở mấy tháng trong đó đều không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ thấy Dư Duẫn Thần, anh cảm thấy cuộc sống mình thật tệ.
Hôm nay còn không dễ dàng gì mới hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới trở về nhà tắm rửa đi ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT