Tại sao anh phải dùng số tiền khó khăn lắm mới kiếm được của mình cho những người đã ngược đãi anh, tại sao anh phải đưa nó cho những người đã cho anh thức ăn thừa để ăn, hoặc thậm chí đấm đá anh nếu bọn họ không đạt được thứ mình muốn?
Anh không phải là người tìm ngược, cũng không phải là một trong những người lấy thiện báo ác.
Nếu không phải anh còn nhớ người đàn ông trước mặt chính là ba ruột của mình, nếu không phải anh nghĩ tới người trước mặt dù sao cũng đã nuôi dưỡng anh mấy năm thì anh đã đánh người trước mặt này một trận rồi.
Từ khi người phụ nữ kia bước vào nhà, người nuôi dưỡng anh phần lớn đều là người trong thôn Bạch Sa và nhà họ Phong, bây giờ anh giàu có, anh thà lấy về xây dựng thôn Bạch Sa hoặc mua đồ tốt cho ba nuôi và mẹ nuôi chứ tại sao lại đưa cho người trước mặt, những người đối xử với anh còn tệ hơn cả người xa lạ?
Trần Bằng trợn to hai mắt, không ngờ mình trăm cay ngàn đắng lại đây như vậy nhưng lại nghe thấy Trần Giang nói như vậy, ông ta tức giận. Cổ ông ta cũng đỏ tím, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, lớn tiếng hét: “Trần Giang, mày không bằng con chó con mèo. Tao đã dành rất nhiều thời gian để nuôi dạy mày lớn như vậy. Lẽ ra ngay từ đầu tao nên bóp cổ mày đến chết để tránh lãng phí thức ăn.”
Trần Giang chế nhạo: “Tôi thà bị ông bóp chết lức trước. Cút đi, tôi đã cho các ông 2000 tệ, sau này sẽ không cho ông thêm một xu nào nữa.”
Chu Mai nhịn không được nữa lao lên mắng: “Mày đúng là đồ vô ơn, tao và ba mày rất vất vả mới có thể nuôi mày lớn như vậy, bây giờ có tiền mà lại không còn nhận ra ba mẹ mình nữa. mày tàn nhẫn như vậy, không sợ bị sét đánh sao?” Sau đó, sắc mặt bà ta như thay đổi, nước mắt chảy xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT