“Cậu thích là được rồi.” Phong Thanh Thanh cười nói.
Dư Mẫn Cẩn ở bên cạnh nhận bánh, tươi cười nhìn cô nói lời cảm ơn.
“Xuỳ, loại đồ vật rẻ tiền này cũng dám đem tặng người ta, đúng là không sợ mất mặt?” Vu Lệ Lệ thấy ba người nói chuyện với nhau vui vẻ, cô ta nán lại hóng chuyện của ba người, sau đó nhìn sang Dư Mẫn Cẩn cẩn thận cất quà tặng đi thì không nhịn được nữa trào phúng nói: “Hai người các cậu cũng không sợ Phong Thanh Thanh bỏ thuốc vào trong đồ ăn à. Dù sao tôi nhìn thấy đã không dám ăn rồi.”
Không biết, Phong Thanh Thanh này tốt ở chỗ nào lại khiến hai người Dư Mẫn Cẩn và Trần Chanh luôn nhiệt tình với cô như vậy.
Chẳng qua chỉ là một nữ sinh thôn quê mà thôi! Trước kia còn cảm thấy không có cái gì thế mà bây giờ Phong Thanh Thanh này lại nịnh nọt như vậy?
“Cô nói cái gì?”Phong Thanh Thanh vừa nghe thấy thì nổi giận, dám nói là bánh của cô bỏ thuốc? Lời này mà truyền ra không phải sẽ khiến cho quán của cô mất uy tín sao?
“Ha, cô bị điếc sao? Tôi nói cô không nghe thấy, không hiểu à?” Vu Lệ Lệ nghiêng đầu nhìn Phong Thanh Thanh một lượt từ đầu xuống chân, chế nhạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT