Cho dù hôm nay nghe tên Vương Nhị Lâm kia nói đợi Triệu Nhật Địa ra tù sẽ không tha cho anh ấy, anh ấy cũng chưa từng hối hận.
“Vậy anh Thiên Long, nếu đã không phải vì nguyên nhân này, hôm nay sao anh lại buồn bã như vậy?” Phong Thanh Thanh hỏi, cô có thể đoán được một ít.
“Anh, anh…” Dưới nhiều ánh mắt quan tâm như vậy, mắt Lý Thiên Long hơi ươn ướt, anh ấy nói: “Hôm nay tên Vương Nhị Lâm kia nói nhiều như vậy, có một câu anh ta nói đúng, anh bây giờ bưng mâm, sau này dù có mở công xưởng, anh không có học thức, cho dù không chắc sẽ làm bưng mâm, nhưng cũng không làm được việc gì lớn. Anh vô cùng hối hận vì trước đây đã không chăm chỉ học tập. Cho dù trong mười năm sau khi huỷ thi đại học, anh vẫn có thể tiếp tục học như cũ. Bên cạnh nhà anh có một thầy giáo, anh có thể xin anh ta lời khuyên, nhưng anh lại luôn gọi anh ta là lão già thối.”
Anh vô cùng hối hận.
“Thì ra là vậy..” Phong Thanh Thanh gật đầu, quả nhiên là như vậy, cô nói: “Anh Thiên Long, anh hai, anh Trần Giang, các anh có nguyện ý học tập lại từ đầu không?”
Lý Thiên Long còn chưa có phản ứng, Phong Thuỵ Thanh đã lắc đầu, vội vàng nói: “Em gái, em biết mà, anh không thích học tập, vào lớp chỉ muốn ngủ thôi.” Nếu anh thích học thì hiện tại sớm đã ngồi trong giảng đường đại học rồi, đâu phải ở đây bán bánh cuốn chứ.
Trần Giang lại gật gật đầu. Tình huống của anh ấy khác với Phong Thụy Thanh. Gia đình Phong Thụy Thanh có khả năng cho anh đi học, nhưng anh không muốn đi học. Anh ấy thì muốn đi học, nhưng người nhà không ai ủng hộ anh ấy học đại học.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT