Tống Cảnh Duệ vội vàng nói: “Đại ca quá khiêm tốn, trên thế gian này có mấy ai có thể như đại ca, bỏ sách vở hai năm, rồi lại tiếp tục học mà vẫn đạt được thành tựu như vậy. Đệ và Trần ca nhi vẫn luôn xem đại ca là tấm gương học hỏi.”
Nghe vậy, Tống Cảnh Mậu khẽ cười, “Rất có thể là Duệ ca nhi coi ta là gương mẫu, nhưng bảo Trần ca nhi học như ta, cần phải có sức lực hơn rất nhiều.”
Hai huynh đệ vừa trò chuyện vừa đứng dưới hành lang đợi Trần ca nhi.
Đứa nhỏ giải quyết xong, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoải mái rồi. Được người khác chăm sóc quá mức cũng không dễ chịu gì, uống quá nhiều nước rồi lại cứ phải chạy đi nhà xí.
Ba huynh đệ vào phòng khách, vòng qua bình phong rồi đi thẳng vào phòng của Tống Cảnh Trần. Tú Nương thấy vậy, vội lấy một đĩa điểm tâm, một đĩa trái cây khô, mứt và một bình canh hạt sen đậu xanh rồi bưng qua.
Mấy đứa trẻ đang trong độ tuổi lớn, ăn rất nhanh, bữa tối còn chưa đến, nên cho chúng ăn tạm chút đỉnh.
Tống Cảnh Mậu và Duệ ca nhi vội đứng dậy, cảm ơn, “Cảm ơn thẩm thẩm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT