“Các ngươi chẳng khác gì mấy tên hề!” – Có người bên lớp khoa cử tức giận phản pháo lại.
Quách Ngọ mặt dày đáp trả ngay: “Ngươi gấp gì mà trừng mắt thế? Ta nhảy lên xà nhà nhà ngươi chắc? Ngươi được phép nhảy, chẳng lẽ người khác thì không? Có giáo dưỡng thì nhịn đi, đừng mở miệng, đã nhảy ra rồi còn ra vẻ cao sang cái gì!”
Khóe miệng Trần Diên An giật giật, thầm nghĩ: Tên nhóc này chẳng ra gì trong việc học, nhưng khẩu chiến thì đúng là có bản lĩnh. Nếu thay bộ xiêm y, gõ cái trống lớn, cậu ta có thể lên sân khấu tấu hài ngay được mất. Hắn liếc nhìn Quách Ngọ một cái, rồi vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không mở miệng, muốn xem Tống Cảnh Trần sẽ xử trí ra sao.
Trần Diên An không nói, các tiên sinh khác tự nhiên cũng nhìn theo hắn làm gương, không ai lên tiếng, nhưng trong lòng đều âm thầm cười: Không thể không nói, tiểu tử Quách Ngọ này đúng là miệng lưỡi linh hoạt, mắng người cũng có duyên, thật thú vị.
Các tiên sinh thích xem trò vui, học sinh lại càng khoái náo nhiệt. Lúc này chẳng ai đứng ra can ngăn, chủ yếu là vì học sinh lớp toán lý thấy phe mình đang chiếm thế thượng phong, trong lòng cực kỳ hả hê!
Còn bọn học trò lớp khoa cử thì không ai dám bước ra ứng chiến cùng Quách Ngọ. Quách Ngọ vốn chẳng định thi khoa cử, muốn nói gì thì nói, lời nào chói tai cứ thế thốt ra, không kiêng nể. Còn bọn họ là người đọc sách thánh hiền, phải giữ lấy danh tiết, không thể làm càn.
Hai người càng tranh càng giận, suýt nữa thì ra tay đánh nhau. Lẽ thường, Tống Cảnh Trần hẳn phải bênh vực người phe mình, nhưng cậu lại không làm vậy. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT