Tống Cảnh Mậu mỉm cười lại gần: “Hai đứa nhỏ các đệ đang thì thầm cái gì vậy? Có chuyện gì mà đại ca không thể biết sao?”
“Đại ca, mau ngồi bên này.” Tống Cảnh Trần kéo Tống Cảnh Mậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Đệ và nhị ca đang nói chuyện về con trâu đó.”
Về bài luận trâu của Tống Cảnh Trần, Tống Cảnh Mậu đương nhiên cũng đã nghe nói. Không chỉ có huynh ấy, mà cả Hàn Lâm Viện đều đã nghe danh Tống Cảnh Trần. Chính là một vị quan Hàn Lâm đang giảng dạy trong cung nghe xong bài giảng của Trần Diên An, rồi sau đó truyền miệng khắp Hàn Lâm Viện.
Vốn dĩ luận điểm đã mới mẻ, lại còn xuất phát từ miệng của một đứa trẻ tám tuổi thì càng khiến người ta bàn tán xôn xao.
Tống Cảnh Mậu cảm thấy tự hào: Thần đồng là đệ đệ mình.
Tống Cảnh Mậu ngồi cạnh đệ đệ, bỗng nhíu mày, nghiêng người sang một bên để chắn cơn gió lùa từ khe cửa. Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng gió lùa vào ban đêm vẫn khá lạnh.
Chỉ tiếc rằng, giữa huynh đệ đôi khi chẳng cảm nhận giống nhau, Tống Cảnh Trần lại sợ nóng, vừa nãy còn thấy làn gió mát thật dễ chịu, đột nhiên gió bị chắn mất, cậu bé liếc nhìn đại ca một cái, thầm nghĩ đại ca cũng thích gió mát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT