Hoa Lâm cảm thấy phiền phức không chịu nổi.
Người đang bám theo anh trông có vẻ rất quen mắt, chí ít cũng đã theo đuôi anh hai, ba lần rồi.
So với danh xưng “phóng viên giải trí,” gọi bọn họ là “cẩu tử” (paparazzi) có lẽ phù hợp hơn. Hoa Lâm hiểu rằng nghề này tồn tại là do lòng hiếu kỳ của công chúng, chỉ cần con người vẫn còn ham muốn soi mói thì nó sẽ không bao giờ biến mất. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy phiền phức.
Đối với nghệ sĩ, cánh paparazzi chẳng khác gì loài đỉa hút máu, kiếm tiền bằng cách phơi bày hoặc thêu dệt về đời tư của người khác. Không phải nói là không có nghệ sĩ có vết nhơ, cũng không phải nói tất cả những câu chuyện mà paparazzi phanh phui đều là giả, nhưng phần lớn trong số đó chỉ là đang dựng chuyện.
Chỉ cần một bức ảnh mập mờ là có thể dệt nên một câu chuyện đầy kịch tính với yêu hận tình thù, nhưng cuối cùng lại chẳng hề có dòng chữ nào ghi rõ: “Chỉ là hư cấu.”
Bị phơi bày trước ánh mắt công chúng đồng nghĩa với việc phải chấp nhận những lời phán xét. Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, nhận được nhiều thì cũng phải mất đi nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là Hoa Lâm cam tâm để cuộc sống của mình trở thành trò tiêu khiển cho thiên hạ.
Anh vào giới chưa quá lâu, nhưng danh tiếng vẫn luôn bị đánh giá trái chiều. Hoa Lâm hoàn toàn không bận tâm đến việc có người không thích âm nhạc của anh hay không ưa nổi anh. Sở thích và gu thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, không thể ép buộc được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT