“Hàn trái, Liêu phải, Tô lại phải...”
“Đang lẩm bẩm gì thế?” Khi Tần Lục bước vào phòng tập, hắn thấy Phạm Hi đang phấn khích nói gì đó với Kim Hựu Ân, còn đối phương thì nhìn cậu ta bằng ánh mắt bất lực. Tần Lục lấy ra chai hồng trà còn mát lạnh từ trong túi, cười cười, giơ lên chạm nhẹ vào chai của Phạm Hi.
“Ồ ồ, cậu quay lại nhanh thế!”
Mấy ngày nay để tiết kiệm thời gian, bọn họ thay phiên nhau xuống căn tin mua cơm hộp và đồ uống.
“Wow, vẫn còn lạnh luôn!” Phạm Hi vui vẻ nhận lấy, mắt ánh lên chút hoài niệm. “Tự nhiên tôi nhớ lẩu nhà tôi quá, nhúng thịt cừu nóng hổi xong làm ngụm hồng trà mát lạnh, đúng là chân ái.”
Cậu ta thở dài, bấm tay đếm: “Tôi đã một, hai, ba... n ngày chưa được ăn lẩu rồi. Tôi phải mau chóng thoát khỏi chốn kham khổ này, giành lại quyền tự do ăn uống.”
Tần Lục ngồi xuống bên cạnh, vừa lấy từng hộp cơm ra khỏi túi, vừa chớp mắt cười: “Ừm, truyền nhân lẩu, nếu cậu debut thì còn có quản lý giám sát chế độ ăn nữa đấy. Thôi thì cứ trân trọng cái sự tự do ăn cơm hộp hiện tại đi, đừng suốt ngày mơ lẩu nữa.”
Phạm Hi quay sang nhìn Tần Lục, thở dài tuyệt vọng trong tiếng cười trêu chọc của Kim Hựu Ân: “Trời muốn giao trọng trách cho tương lai đỉnh lưu, ắt phải khiến người đó từ bỏ lẩu, làm khổ thân xác, giày vò ý chí, hành hạ dạ dày...”
Kim Hựu Ân xuýt xoa: “Không ngờ anh cũng biết trích cổ văn đấy, Phạm học tra?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play