Ngụy Tử Ca thấy Tần Lục có vẻ hứng thú với cây guitar trong tay mình, liền hào sảng nhoẻn miệng cười hỏi : "Muốn thử không?"
Làn da của cậu không biết là do bẩm sinh hay rám nắng mà mang màu lúa mạch, mỗi khi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, đặc biệt thích hợp để quảng cáo kem đánh răng. Nhưng bởi vì đường nét gương mặt của cậu sắc sảo, hốc mắt sâu, lại thêm dáng vẻ bất cần, nụ cười kia không những không tăng thêm thiện cảm mà còn mang theo chút gì đó bất kham, ngông nghênh. Những người không quen biết thường dễ bị vẻ ngoài đó làm chùn bước, nhất là khi ánh mắt bình thường của Ngụy Tử Ca thoạt trông lúc nào cũng có vẻ hung dữ.
Tần Lục muốn thử một chút. Hắn thấy Ngụy Tử Ca vừa rồi chơi vài bản nhạc, thoạt nhìn chỉ là những giai điệu ngẫu hứng, không quá phức tạp nhưng lại vô cùng êm tai.
Hắn trực tiếp đáp: "Muốn, nhưng tôi chưa từng học qua."
Trước khi Ngụy Tử Ca kịp mở miệng, Tần Lục đã nở một nụ cười: "Anh dạy tôi đi."
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy giọng điệu này của Tần Lục hơi suồng sã, dễ khiến người ta mất hứng. Nhưng trái lại, có thể dễ dàng trông thấy nét vui vẻ trong mắt của Ngụy Tử Ca.
Cậu thích kiểu người thẳng thắn như vậy, có gì nói đó, không khách sáo giữ khoảng cách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT