Rèm mi của cô gái trẻ khẽ động, đôi mắt tò mò nhìn quanh.
Gương mặt cô tinh xảo đến mức không có một tì vết nhỏ, mái tóc dài đen nhánh như mực, làn da trắng nõn nà, cùng với đôi mắt lấp lánh ánh sao trời, vẻ đẹp ấy khiến ngay cả những vị thần khó tính nhất cũng phải động lòng.
Bất kỳ ai khi nhìn thấy ánh mắt ấy lần đầu tiên, đều sẽ cảm thấy tiếc nuối vì đã không gặp được sớm hơn.
Tiêu Tử Nguyệt ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt tựa thiên tiên, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Cô Vân Xu, sao cô lại ra ngoài này! Mau trở vào trong đi!” Bà Vương sốt ruột đến mức đi vòng vòng, bà đã ngăn cản nãy giờ, không ngờ Vân Xu lại tự mình mở cửa bước ra.
Vân Xu khẽ khàng ôm bé Noãn Noãn vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy có người gọi tên mình, nên ra ngoài xem thử.”
Ánh mắt trong veo sau đó hướng về phía Tiêu Tử Nguyệt: “Xin hỏi, có phải cô đến tìm tôi không?”
Đến cả giọng nói cũng hoàn mỹ đến vậy, tựa như tiếng ngọc va chạm, thanh thúy và du dương, thế gian này làm sao có thể tồn tại người đẹp đến nhường ấy.
Tiêu Tử Nguyệt vẫn đứng sững tại chỗ, cho đến khi Vân Xu cất tiếng, cô mới bừng tỉnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play