Vân Xu suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Biết đâu khi trò chuyện với đối phương, cô có thể nhớ lại được chút gì đó.
Từ Nguyên Khải không dây dưa thêm, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của cô về anh xấu đi. Anh đứng ở cửa nhà hàng, nhìn theo bóng dáng Vân Xu lên xe.
Khi cô cúi người, chiếc vòng cổ giấu trong áo khoác khẽ lộ ra, chiếc nhẫn khắc hoa văn màu vàng kim lơ lửng giữa không trung, rõ mồn một trước mắt Từ Nguyên Khải.
Ánh mắt anh khựng lại, họa tiết trên chiếc nhẫn có chút quen thuộc, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó.
Buổi tối, lại đến giờ trò chuyện với Leonard. Hôm nay, trong màn hình có thêm một người. Vân Xu vui vẻ chào hỏi người quản gia đứng tuổi: “Johan, đã lâu không gặp, gần đây ông thế nào?”
Vị quản gia tóc hoa râm nghiêm nghị khi nhìn thấy cô, sắc mặt liền dịu đi: “Tôi rất khỏe, nhưng tiểu thư có vẻ gầy đi, ở bên đó có quen không ạ?” Tuy Vân Xu là người Hoa, nhưng cô suy cho cùng đã sống ở châu Âu tám năm sau khi mất trí nhớ. Ông rất lo lắng cô không quen cuộc sống ở Đông Thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play