Trong lòng Mạc Hồng Huyên càng thêm bực bội. Nhưng anh không thể xông lên hỏi thẳng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trước tiên gợi lại những chuyện vui vẻ trước kia để làm không khí bớt căng thẳng. Biện pháp này có hiệu quả không tồi.
Vài phút sau, không khí trong phòng riêng đã hòa hoãn hơn, không còn cứng đờ như ban đầu.
“...Tôi còn nhớ lúc mấy đứa mình mới học bơi, A Văn không dám xuống nước, kết quả là Nguyên Khải cậu lén lút đứng sau lưng, đạp một phát xuống hồ.” Mạc Hồng Huyên cười nói.
Giang Văn tặc lưỡi, nói: “Lúc đó tôi thật sự rất sợ nước, cứ lo mình sẽ bị sặc. Cái cảm giác đó khó chịu lắm.”
Từ Nguyên Khải nói: “Đó là cách nhanh nhất.”
Đúng lúc này, Ấn Tiểu Hạ thuận thế nói: “Thì ra A Văn hồi đó sợ nước hả. Em thấy hồi cấp ba anh hay ra bể bơi, còn tưởng anh thích bơi lội từ nhỏ chứ.”
Đây chỉ là một câu chuyện phiếm bình thường, nhưng Giang Văn lại không tiếp lời như mọi khi, mà chỉ nhìn cô một cái đầy cảm xúc, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play