Vân gia lại nảy ra ý định tìm Vân Xu cầu cứu. Tiên sinh Khắc Lạc Tư Đặc kia yêu thương cô như vậy, chỉ cần anh ta động ngón tay, chắc chắn sẽ có một khoản tài chính khổng lồ rót vào công ty. Gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, nội tình phong phú đến mức nào, ai mà lường được.
Nhưng Vân Bân vừa mới manh nha ý định liên lạc với Vân Xu, công ty liền hứng chịu những đợt công kích còn mãnh liệt hơn. Vài lần như vậy, anh cuối cùng cũng hiểu ra, người kia không cho phép Vân gia có bất cứ liên hệ nào với Vân Xu nữa. Nếu không, kết cục của họ chỉ có thể thảm hại hơn mà thôi.
Cha Vân thất thần ngồi trên sofa. Tài sản công ty sụt giảm nghiêm trọng, có thể nói, những lợi ích mà họ nhận được từ Mạc gia trong những năm gần đây, nay đã phun ra hết sạch, thậm chí còn thê thảm hơn cả trước khi đưa Vân Xu ra nước ngoài. Bây giờ, họ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, không đến mức phá sản hoàn toàn.
Ánh mắt Vân Bân, rệu rã và vô hồn, rơi vào người mẹ Vân. Bà vẫn cứ sưng húp mắt, khóc lóc. Mẹ anh, vĩnh viễn là như vậy. Gặp chuyện là khóc, chẳng có biện pháp gì. Vân Xu bị Mạc Hồng Huyên chán ghét, bà khóc. Vân Xu bị đưa ra nước ngoài, bà khóc. Vân gia thành ra thế này, bà vẫn khóc.
Cha Vân nghiến răng, giọng run rẩy: "...Thật sự không còn cách nào sao?"
"Đã không còn." Vân Bân khàn giọng đáp: "Chúng ta đã hoàn toàn tứ cố vô thân."
Tài nguyên Đông Thành có hạn. Vân gia phát triển nhanh chóng là trên cơ sở cướp đoạt tài nguyên của người khác. Vân gia thất thế, thiên hạ vui mừng còn không kịp, ai mà chìa tay ra giúp họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play