Vân Xu men theo con đường quen thuộc về nhà, đóng cửa lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng ai nấy đều thích bắt chuyện với cô, cô cũng chẳng thể làm ngơ, chỉ còn cách đáp lại từng người.
Cô cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, tiến đến bên cửa sổ kéo rèm cửa. Ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết, càng thêm đẹp đến kinh hồn bạt vía.
Đến bữa tối, Vân Xu lại nhớ đến tiếng gọi cô cảm nhận được ở bờ biển ban ngày, đầu cô lại nhói lên từng cơn.
Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ mới đến Hải Thành ba ngày, đã cảm nhận được sự tồn tại của đồng tộc. Cô vẫn luôn cho rằng trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô là nhân ngư.
Vân Xu không phải mới lên bờ. Từ khi còn bé, cô đã được một người tốt bụng mang về nuôi nấng. Người đó trước khi chết, đã nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa lo lắng, vừa thở dài, lại mang theo chút hối hận.
“Có lẽ cha không nên bảo bọc con quá kỹ.” Đó là câu nói cuối cùng người ấy để lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play