Ngôn Hoan đưa miếng táo đã gọt vỏ cắt nhỏ đến tận tay cha. Ngôn Triết Nam mỉm cười hiền hậu, mãn nguyện nhận lấy rồi ăn, vừa ngọt vừa ngon.
Từ khi chuyển vào sống ở công quán, đây là lần thứ hai cậu đến thăm cha. Lần đầu là ngày đầu tiên dọn vào.
Vết thương của Ngôn Triết Nam thực ra không quá nghiêm trọng, tuy rất đau nhưng lại hồi phục nhanh. Lẽ ra chỉ cần nằm viện bốn năm ngày là phải quay lại trại giam, nhưng có lẽ vì Lâm Tiêu Nhiên đã nói gì đó, nên ông được ở lại tròn hai tuần, mãi đến chiều nay mới bị áp giải quay về.
Đánh một cái rồi cho quả táo ngọt Lâm Tiêu Nhiên vốn giỏi mấy trò như thế.
Ngôn Triết Nam cứ nghĩ là do Ngôn Hoan đã tìm cách lo liệu, nên cũng yên tâm ở lại điều trị. Dù sao thì trại giam đúng là không phải nơi dễ sống, hai ngày nằm viện đã khiến thể trạng lẫn tinh thần của ông tốt lên rất nhiều.
Ngôn Hoan nhìn thấy vẻ u buồn giữa hai chân mày cha, cậu dịu giọng an ủi: “Cha, tên Lý Tam Đầu đã bị chuyển sang khu giam khác rồi. Con cũng đã sắp xếp với cai ngục và giám ngục, sau này sẽ không còn ai cố ý làm hại cha nữa đâu.”
Ngôn Triết Nam khẽ thở dài, ông đương nhiên biết Lý Tam Đầu là người của ai. Lúc hắn ra tay đâm ông, câu nói đó vang lên rõ ràng: “Lâm thiếu nhờ tôi gửi lời hỏi thăm ông.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play