Chương 18: Ông Chồng Hư Hỏng 

Tạ Kỳ sử dụng kỹ thuật cưỡng ép đóng mắt đã thất truyền lâu rồi với Tần Dịch Chi. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực mỏng manh, gần như muốn nhảy lên tới cổ họng. 

Cậu cảm nhận được hàng mi của Tần Dịch Chi khẽ chạm vào lòng bàn tay, mang đến một cảm giác nhột nhạt rất tinh tế. Không thể phủ nhận, cậu thực sự bị dọa sợ.

Cậu không bao giờ ngờ được Tần Dịch Chi lại mở mắt vào lúc này.

Tần Dịch Chi tỉnh rồi sao???

Trong lòng cậu trào lên cảm giác bối rối và lo lắng. Nếu đã tỉnh rồi, vậy tại sao anh lại không nói gì?

Ngay khi câu hỏi ấy nảy lên, câu trả lời tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu - nằm suốt nửa năm, cho dù tỉnh lại dây thanh quản cũng không thể hoạt động ngay lập tức được.

Vậy nên, việc anh không nói chuyện lại là điều bình thường. Giống như đôi mắt bị che trong bóng tối quá lâu, nếu tiếp xúc với ánh sáng ngay lập tức sẽ bị mù. Các cơ quan trong cơ thể lâu không hoạt động, một khi tái sử dụng, chắc chắn sẽ là một quá trình dài.

Nhưng sao anh lại tỉnh rồi…

Tạ Kỳ bối rối, lại có thêm cảm giác tiếc nuối, chưa qua nổi một nửa tháng mà anh đã tỉnh rồi? Quả nhiên kiếm tiền không dễ mà ăn “cơm” cũng chẳng ngon lành.

Tạ Kỳ nuốt nước bọt. Thực ra cậu đã linh cảm rằng Tần Dịch Chi sắp tỉnh lại nhưng không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy. Cậu không dám thu tay về, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, cố nghĩ ra điều gì đó để phá vỡ bầu không khí.

Nhưng nghĩ mãi, cậu vẫn cảm thấy nói gì cũng chẳng còn tác dụng, ở mức này thì không cần phải hòa giải với Tần Dịch Chi nữa. Bởi vì anh căn bản không biết mình là ai. Hơn nữa, người vừa tỉnh lại đầu óc cũng chưa chắc hoạt động nhanh nhạy, có lẽ còn không hiểu được mình nói gì?

Nghĩ đến đây, Tạ Kỳ chợt thấy bất lực và chán nản.

Cậu còn nghĩ Tần Dịch Chi tỉnh lại sớm, có lẽ 200.000 mà cậu nhận từ Diêu Văn Châu cũng phải trả lại. Nhưng số tiền đó cậu đã dùng hết rồi…

Rắc rối, quá rắc rối! Tạ Kỳ mím môi trong mắt hiện lên vài phần lo lắng. 

Cậu từ từ rút tay về, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Tần Dịch Chi. Đôi mắt anh vẫn giữ trạng thái "tắt nguồn" mà cậu vừa cưỡng ép ép xuống không cố mở ra, biểu cảm lạnh nhạt dường như không hề bận tâm đến sự lo lắng và lời nói của cậu.

Tim Tạ Kỳ vẫn đập thình thịch, giọng khàn đi vì cảm giác căng thẳng thiêu đốt cuống họng

“…Anh tỉnh rồi à? Ông xã?”

Cậu cố ý gọi Tần Dịch Chi là “ông xã”, hy vọng kích thích cảm xúc của anh để xác nhận xem anh có thực sự tỉnh lại hay không. 

Tạ Kỳ đã tìm hiểu một chút về tình trạng của người thực vật ở nhà, biết rằng có người thực vật thậm chí còn có thể lật mình hay nhắm mắt nhưng vẫn với tay tìm quả lựu ở mép giường mà ăn - ăn xong còn biết nhổ hạt nữa.

Vậy nên… có khả năng Tần Dịch Chi mở mắt cũng là một hành động tự nhiên của người thực vật. Với niềm hy vọng đó, Tạ Kỳ chăm chú nhìn Tần Dịch Chi và anh vẫn không mở mắt, chỉ im lặng đáp lại câu hỏi của cậu. #nphuozn

Tạ Kỳ do dự, gan lớn mà nhấc mí mắt Tần Dịch Chi lên, sau đó bật đèn pin trên điện thoại, chiếu thẳng vào mắt anh - đôi đồng tử đen láy sâu không thấy đáy vẫn từ từ co lại như thường.

Tạ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là thế, thật tốt quá anh chưa tỉnh. Lại nói lần nữa, chỉ khi Tần Dịch Chi nằm trên giường thì anh mới là “ông xã” tốt của cậu dù điều này hơi tàn nhẫn nhưng đó là sự thật. Thành thật mà nói cậu thậm chí không dám tưởng tượng Tần Dịch Chi sẽ có thái độ như thế nào với mình khi anh tỉnh dậy.

Anh không tỉnh thật sự là tốt quá rồi.

Tạ Kỳ lùi lại, đắp chăn cẩn thận cho anh, ánh mắt chợt liếc thấy mí mắt của Tần Dịch Chi lại đang run nhẹ, rất khó khăn mà mở hé một đường. Và khe hở ấy từ từ mở rộng, lộ ra nửa đồng tử đen kịt. Vì có hai chiếc gối kê dưới cổ, đầu anh được nâng cao, tạo thành một tư thế nhìn xuống lạnh lùng và hờ hững quan sát Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ: “…”

Không phải chứ, cái này cũng quá… đáng sợ đi. 

Cậu bình tĩnh đưa tay lần nữa, khép mắt Tần Dịch Chi lại, nhẹ giọng dỗ dành, “Ông xã ngoan, đừng mở mắt nhé. Mở mắt không tốt cho sức khỏe đâu, lần này em đóng lại giúp anh lần sau đừng mở nữa nha.”

Giọng cậu rất dễ nghe và rất đặc biệt. Bình thường cậu chỉ nói nhiều với bạn bè và gia đình, không thích mở lời nhưng mỗi khi nói đều có thể khiến người khác cảm thấy dễ chịu và tươi mới.

Giờ đây, giọng nói trầm ấm dỗ dành lại càng trong trẻo như dòng suối nhỏ len lỏi trong rừng mang theo một sức mạnh an ủi nhất định. Sau khi cậu nói câu này, quả thật Tần Dịch Chi không mở mắt nữa.

Tạ Kỳ luôn cảnh giác cao độ, chờ đợi rất lâu để chắc chắn Tần Dịch Chi không mở mắt lại, cuối cùng mới thả lỏng hoàn toàn.

Thực ra, việc người thực vật mở mắt với cậu không phải vấn đề gì to tát, nếu đổi là người khác phản ứng của cậu cũng sẽ không lớn đến thế. Nhưng Tần Dịch Chi... ánh mắt của anh ấy không biết có là tỉnh hay không chỉ cần đôi mắt đen thẳm đó nhìn vào cậu thôi cũng khiến cậu có chút sợ hãi.

Việc Tần Dịch Chi mở mắt đã thuộc thể loại phim kinh dị rồi!

Đổi là người khác thì cậu chẳng thấy gì quá ghê gớm, nhưng Tần Dịch Chi với khuôn mặt gầy gò và xương cốt rõ nét đó, chỉ riêng gương mặt đẹp trai ấy thôi đã đủ để Tạ Kỳ đoán được phần nào tính cách của anh ta rồi.

Suy cho cùng, ngoại hình thực chất có liên quan rất nhiều đến biểu cảm hàng ngày. Nếu thường xuyên cười, các cơ trên gương mặt sẽ tạo nên một vẻ thân thiện. Nhưng gương mặt của Tần Dịch Chi lại rõ ràng là không quen cười, trông lạnh lùng và nghiêm nghị.

Người như vậy mở mắt, dù ánh mắt trống rỗng cũng khiến Tạ Kỳ có cảm giác bị soi xét, lo lắng và bất an. Dù Tạ Kỳ có giữ bình tĩnh đến đâu thì cậu mới chỉ 18 tuổi, vẫn là một học sinh cấp ba, làm sao có thể thản nhiên trước ánh mắt như vậy được.

Huống hồ cậu còn cảm thấy áy náy, không dám đối diện với ánh mắt của Tần Dịch Chi. Cậu quyết định rằng sau này mỗi khi Tần Dịch Chi mở mắt cậu sẽ lập tức cưỡng chế “tắt máy” anh ta!

Nhưng rồi Tạ Kỳ chợt nghĩ, có nên chụp một tấm hình gửi cho Diêu Văn Châu không? Chắc cũng giúp bà ấy yên tâm phần nào. Tạ Kỳ hơi nhíu mày, có chút tiếc nuối. Vì quá lo lắng nên cậu quên mất việc này giờ mới nhớ ra.

Cậu nhìn kỹ gương mặt của Tần Dịch Chi một lần nữa, có chút bất đắc dĩ nghĩ rằng sau này chắc sẽ còn cơ hội. Tạ Kỳ đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.

Ngay khi cậu rời đi, mí mắt của Tần Dịch Chi lại bắt đầu run rẩy khó khăn mở hé ra một chút. Hơi thở anh trở nên nặng nề, ngón tay xiết chặt in sâu năm vết hằn lên chăn.

Ống truyền dịch bắt đầu có máu đỏ thẫm chảy ngược lên, mu bàn tay cũng rỉ máu nhưng Tần Dịch Chi dường như không cảm thấy đau. Môi anh khẽ động, kéo căng cơ mặt, dường như gương mặt cũng có chút sắc hồng.

Đôi mắt anh đã hoàn toàn mở ra nhưng cặp mắt đen sâu ấy vẫn không có chút ánh sáng nào như một hố đen có thể hút hết mọi tia sáng. Tình trạng này không kéo dài lâu, mí mắt anh dần trở nên nặng nề rồi từ từ khép lại.

  •  

Thứ hai lại đến, Tạ Kỳ phải đi học. 

Những ngày này trời ấm lên khá nhiều. Đến trưa cậu không cần mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo nỉ xanh mỏng cũng cảm thấy nóng.

Cậu trả lại số tiền quyên góp của trường cho giáo viên chủ nhiệm.

Thầy ngạc nhiên, “Sao lại phải trả lại tiền? Không cần trả đâu trong đó còn có phần quyên góp cho thầy Hầu nữa mà.” 

Thầy biết về những tin đồn lan truyền giữa học sinh nhưng vẫn có một chút tin tưởng cơ bản dành cho Tạ Kỳ nên mới hỏi thêm một câu khi thấy cậu muốn trả lại tiền quyên góp.

“Em đã mượn được đủ tiền rồi. Không cần dùng đến tiền quyên góp nên đương nhiên là phải trả lại.”

“Nhưng tình hình của thầy Hầu nghiêm trọng thế số tiền cần chắc không ít đâu?”

Tạ Kỳ vẫn giữ nét mặt bình thản, “Thì đúng là cần nhiều tiền thật nhưng bố ruột em là người có tiền mà.” 

Giáo viên chủ nhiệm: “…”

Tạ Kỳ nói, “Em đã đi xin ông ấy tiền đủ để chi trả viện phí rồi.” 

Giáo viên chủ nhiệm gật gù, “Vậy được rồi, để thầy xem có thể trả lại tiền quyên góp cho các bạn.” 

 “Vâng, cảm ơn thầy. Nhưng em cũng muốn hỏi về công việc của thầy Hầu…”

 Cậu chưa nói hết câu thì giáo viên chủ nhiệm đã ngắt lời, “Việc này em không cần lo, chúng tôi đã họp rồi, nhà trường sẽ không sa thải thầy Hầu đâu. Khi nào thầy ấy hồi phục là có thể quay lại dạy học. Chỉ có điều sẽ không có lương trong thời gian đó.” 

 “Cảm ơn thầy.” 

Như vậy là ổn rồi, Tạ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì công việc của thầy Hầu cũng được giữ lại. Mặc dù lương giáo viên cấp ba không cao, chỉ tầm sáu bảy nghìn nhưng mỗi năm lại có tiền thưởng và lương hiệu suất tính theo số lượng học sinh trong lớp. Mỗi học sinh được khoảng 50 nghìn. Với lớp 50 mấy học sinh, mỗi học kỳ cũng có thêm được hai ba nghìn. 

Hơn nữa, thầy Hầu còn được nghỉ phép có lương vào mùa đông và mùa hè. Nói thật, công việc của thầy cũng không tệ, giờ tan sớm, có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Theo thời gian tính toán, có lẽ đến thứ tư hoặc thứ năm là thầy Hầu sẽ tỉnh. Vì sau phẫu thuật tình hình đã ổn định, hôm qua thầy đã được chuyển đến phòng bệnh thường.

Bây giờ, thầy Hầu và Khương Tư Ninh có thể ở cùng một khoa cùng một phòng bệnh. Mọi chuyện đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp. Nhưng khi nghĩ đến chuyện Tần Dịch Chi mở mắt, Tạ Kỳ lại cảm thấy không yên lòng.

Cậu luôn có cảm giác số tiền này có lẽ sẽ không thể kiếm được lâu. Chỉ mong ít nhất có thể qua được tháng này, để cậu nhận đủ số tiền tháng này. 

Sau khi nói chuyện thêm với giáo viên chủ nhiệm, thầy nhắc đến việc xử lý tin đồn, “Trường đã đưa ra quyết định xử phạt với mấy bạn ấy, em thấy thế ổn chứ?”

Tạ Kỳ ngạc nhiên “À” một tiếng, cậu có quyền không đồng ý sao?

Thực ra chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến cậu, chỉ là khiến cậu cảm thấy khó chịu một chút. 

“Được rồi ạ, em không có ý kiến.”

Chỉ cần họ đừng quấy rầy cậu nữa là được. Tạ Kỳ quay lại lớp. Trong buổi chào cờ sáng, giáo viên chủ nhiệm đã gọi Triệu Nghị và vài người khác lên bục nói lời kiểm điểm đồng thời xin lỗi Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ chỉ mỉm cười và tha thứ, dù ánh mắt của họ vẫn còn không phục và có chút phàn nàn nhưng dưới sự nghiêm khắc của giáo viên chủ nhiệm, tất cả đều ngoan ngoãn. Trước đây, Tạ Kỳ cũng biết một số người vô cớ ghét mình, nhìn mình không vừa mắt nhưng cậu không quan tâm. 

Trong việc kết bạn, Tạ Kỳ thật ra khá chậm rãi, rất ít người có thể trở thành bạn của cậu. Phạm Thanh Việt và Lý Tư Văn có thể làm bạn của cậu cũng vì năm 13 tuổi cậu chuyển đến học cùng lớp với họ ở trường cấp hai, nhà gần nhau có nhiều chuyện để nói và hợp nhau. Mặc dù vậy, Tạ Kỳ cũng phải mất 4 năm mới thực sự trở thành bạn thân của họ, có thể đùa giỡn và bày tỏ suy nghĩ của mình trước mặt họ.

Sau khi tan học buổi chiều, Lý Tư Văn cũng muốn cùng đi thăm bố mẹ Tạ Kỳ. 

Tạ Kỳ không từ chối, vì lưng vẫn còn hơi đau nên cậu đương nhiên nhờ Phạm Thanh Việt chở mình đến bệnh viện – dù sao cậu ta cũng có một chiếc xe điện nhỏ.

Nhà Tạ Kỳ gần trường học nên cậu không có xe điện vì hầu như chẳng cần dùng đến. Còn Khương Tư Ninh đi làm chỉ cần đi xe buýt, càng không cần phải mua xe.

Nghe Tạ Kỳ nói lưng cậu vẫn đau, Phạm Thanh Việt không nhịn được cằn nhằn

“Cậu còn trẻ mà lưng đã yếu thế rồi, sau này có bạn gái thì làm sao chịu nổi?”

 “?”

“Nói năng cẩn thận đấy. Hiện tại tớ có gia đình, có chồng rồi.”

Phạm Thanh Việt không ngờ cậu lại nghiêm túc nói câu này, không khỏi cuống lên, “... Này, đều là anh em cả, đừng làm ra vẻ với tớ nữa. Cậu thật sự định làm vợ của cái người thực vật đó à? Cậu đâu có phải là gay? Nếu cậu là gay, chẳng phải đã thích tớ lâu rồi sao? Mà đâu có như thế.” 

Tạ Kỳ: “…”

Cậu thấy thật khó đỡ, “Cậu hiểu lầm gì về bản thân mình vậy? Dù tớ có là gay thì cũng chẳng để mắt đến cậu đâu. Cậu không cao bằng tớ mà đã khoe khoang lắm rồi.”

“Cậu không hiểu gì cả, nghe nói cái giới đó không quan tâm chiều cao mà là chuyện khác cơ.”

“Chuyện gì cơ? Cậu nói gì thế?”

“Ối, chẳng lẽ có thể nói cái đó tùy tiện được à? Cậu cứ tự hiểu là được. Tớ thế này trong giới đó chắc chắn được chào đón đấy.”

“…”

Tạ Kỳ, “Được rồi, được rồi, cậu nổi nhất rồi.”

Đèn tín hiệu chuyển sang đèn đỏ, Phạm Thanh Việt dừng xe lại nói liến thoắng

“Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy, thật sự định làm vợ cái người thực vật kia à? Cậu mới 18 tuổi mà, họ nghĩ gì thế? Nhà giàu như họ sao không tìm ai đúng độ tuổi mà kết hôn? Giờ có biết bao người chỉ cần tiền thôi, bất kể đàn ông có là người thực vật hay không.”

Tạ Kỳ không nói gì, Phạm Thanh Việt nói tiếp, “Kỳ Tử, nói gì đi chứ.”

Tạ Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, “Thực ra, hôm qua mẹ chồng đã tăng tiền sinh hoạt phí cho tôi lên 400 nghìn tệ mỗi tháng.” 

Giọng Phạm Thanh Việt cao vút, khiến mọi người xung quanh đèn đỏ đều quay lại nhìn, “Cái gì?!??!!” 

Tạ Kỳ quay mặt đi, hạ giọng, “Cậu nói nhỏ thôi, đi với cậu tớ lúc nào cũng sợ mất mặt.” 

 Lúc này Phạm Thanh Việt mới hạ giọng run rẩy, “Một tháng 400 nghìn? Thật không đấy?” 

“Thật đấy.”

“…”

Phạm Thanh Việt nói với vẻ cung kính, “Cha nuôi, vừa rồi là con lỡ lời, bà nội của chúng ta hẳn là có lý do khi làm vậy. Chồng cậu tuy là người thực vật nhưng chẳng phải đây là kiểu hôn nhân mà ai cũng mơ ước sao? Nhà chồng giàu có, mỗi tháng nhận 400 nghìn tệ. Tớ đến mơ còn không dám mơ giấc mơ đẹp như vậy.” 

Tạ Kỳ: “…”

“Tớ ủng hộ cậu làm gay, nói thật đấy. Với mức tiền đó cậu đúng là nên sinh cho nhà họ một cặp sinh đôi rồng phượng nếu không thì nhận tiền thấy nóng ruột đấy.”

Ồ, Tạ Kỳ nghĩ cậu cũng thấy số tiền đó nóng ruột đúng là có lý do. Công sức của cậu không tương xứng với số tiền lương cậu nhận được.

Dù rằng nhận tiền cậu vui và thấy an toàn hơn nhưng khi bình tĩnh lại thì cậu lại cảm thấy bất an như thể chân cậu luôn đứng trên mây lơ lửng mãi, không thể chạm đất, thật là không ổn.

Cậu đúng là rất thiếu tiền, cũng rất yêu tiền, nên lòng cứ mâu thuẫn mãi. Để có thể nhận tiền này một cách thản nhiên, cậu cần cố gắng làm thêm điều gì đó, hoặc là… xác nhận mối quan hệ hôn nhân của mình với Tần Dịch Chi.

Ừm… không đúng, sao nghĩ tới nghĩ lui lại quay về đây nữa? Lòng Tạ Kỳ chợt giật thót, trong đầu vang lên một giọng nói: Đây cũng là một phần trong kế hoạch của bà Diêu chăng?

Tạ Kỳ tự hỏi liệu mình có nghĩ quá nhiều không nhưng trạng thái tâm lý hiện tại của cậu thực sự đã rơi vào hướng này – dù sao bà Diêu cũng đã đưa ra yêu cầu gặp phụ huynh của cậu sau khi bị từ chối lại tăng thêm tiền, chẳng lẽ đây không phải là… chiến thuật tâm lý sao?

Không thể nào, Tạ Kỳ nghĩ đến phong cách xử sự hơi ngốc nghếch và trong sáng của bà Diêu lòng lại không tin lắm.

Nhưng sâu trong tâm trí lại có một giọng nói rằng: Nói thật đi, dù bà Diêu có ngây ngô thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của một đứa con trai 26 tuổi. Là một người mẹ, một người phụ nữ trung niên, sống bao năm ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, thật sự là ngây ngô sao?

Tạ Kỳ: “…”

Cuối cùng cậu mới nhận ra rằng, số tiền này thực sự không dễ nhận chút nào, thậm chí là không nên nhận.

Phạm Thanh Việt vẫn đang nói luyên thuyên, “Nếu cậu không muốn thì để tớ lên, tớ sẵn sàng làm 0 vì tiền. Đến lúc đó mình chia 7-3, tớ 3 cậu 7 nhé.” 

Tạ Kỳ hoàn hồn, không nhịn được cười một tiếng, “Cậu đúng là có nghĩa khí đấy.” 

“Đương nhiên rồi, cậu là anh em thân thiết của tớ mà.”

“Ừm? Không phải là cha con à?”

“Hahaha, mối quan hệ của chúng ta, tiến có thể là cha, lùi là anh em~”

Tạ Kỳ bật cười, nhưng cười mãi rồi lại không cười được nữa. Cậu nghĩ đến việc trả lại 200 nghìn tệ kia. Ban đầu thỏa thuận là 200 nghìn thôi, cũng đã ký hợp đồng. Ít ra có thể coi là mối quan hệ lao động. Còn số tiền tăng thêm này, cậu có lý do gì để nhận?

Số tiền lớn thế này có thể là muốn khiến cậu cảm thấy bất an, tự nguyện nhượng bộ. Tạ Kỳ bắt đầu cảm thấy bực bội, số tiền này không chỉ khiến cậu thấy nóng ruột, mà còn như có ý định trói buộc cậu vào đó.

Và tất cả đều vì bà Diêu muốn cậu gắn bó với Tần Dịch Chi, sợ rằng cậu sẽ thay lòng, nhưng điều tệ hơn là quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Chi vốn là do cậu dựng lên, hoàn toàn không có thật!

Chính cậu đã tự đưa mình vào cái hố sâu này, giờ đây mới mơ hồ nhận ra lý do bà Diêu muốn gặp bố mẹ cậu – trong hoàn cảnh mẹ ruột và bố dượng của cậu đều nằm viện mà bà ấy vẫn đề nghị gặp mặt, yêu cầu này thật không hợp lý chút nào. Ai lại gặp mặt thông gia trong hoàn cảnh thế này?

Phải chăng… căn bản không phải là “gặp mặt thông gia”, mà là muốn trả một cái giá thẳng thừng để dứt khoát...?

Tạ Kỳ: “…”

Cậu vội dừng lại, không thể nghĩ về bà Diêu một cách tệ hại hơn nữa, nếu tiếp tục suy nghĩ, có khi lại ảnh hưởng đến tình cảm của cậu với bà ấy mất. Sắp đến phòng bệnh của Khương Tư Ninh, cậu thu lại dòng suy nghĩ nhưng trong lòng nặng nề, tâm trạng cũng có chút ủ ê.

Tâm trạng của Khương Tư Ninh lại khá hơn rất nhiều vì Hầu Lập Nông đã chuyển vào phòng bệnh của bà. Dù người đầy thạch cao nhưng việc được chuyển lên phòng bệnh thường chứng tỏ tình trạng đã ổn định rồi, sức khỏe của ông cũng đã dần hồi phục.

Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt chào Khương Tư Ninh

Bà cười nói, “Hôm nay các cháu đều đến à? Trên bàn có trái cây cứ tự nhiên nhé.” 

Lúc này Tạ Kỳ mới để ý thấy trên bàn cạnh giường bà ấy có một giỏ hoa lớn, liền hỏi, “Ai đã đến thăm vậy mẹ?” 

“Đồng nghiệp của mẹ, cô ấy đến thăm chiều nay.”

Tạ Kỳ ngồi xuống, cầm dao gọt trái cây.

Phạm Thanh Việt xua tay, “Ôi, không cần gọt cho tớ đâu, tớ ăn luôn cả vỏ. Cậu khách sáo quá.” 

“Không, mình gọt cho mẹ mình ăn.”

Khương Tư Ninh “A” một tiếng, nói: “Không cần đâu, mẹ vừa ăn tối xong.”

“À, mẹ mình vừa đi rồi à?” Lý Tư Văn nói “Mình còn định đưa bà ấy về.”

Họ vừa trò chuyện, Tạ Kỳ hoàn toàn không để tâm nghe liền tìm cớ rời đi. Mắt đau, cậu dựa vào hành lang bệnh viện nhỏ thuốc nhỏ mắt. Đến lúc này Tạ Kỳ nhận ra bên cạnh mình không có ai để tâm sự.

Khương Tư Ninh thì không được, chuyện này cậu không muốn mẹ mình biết; còn Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt tuy là những người bạn rất thân nhưng dường như vẫn chưa đến mức đó.

Phiền não.

Thế nhưng, phiền phức lại liên tiếp ập đến. Buổi tối, khi Tạ Kỳ về nhà, cậu nhìn thấy một chiếc Bentley Flying Spur đậu trước cửa nhà mình.

Ban đầu cậu không để ý lắm dù sao đây cũng là khu nhà có học vấn cao, nhiều người giàu có. Cậu đang định vòng qua xe để vào nhà thì cửa sổ sau của chiếc Bentley hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc

“Kỳ Kỳ.”

Tạ Kỳ ngừng lại, quay đầu nhìn và thấy mặt của chú Vương. Dưới ánh mắt của cậu, chú Vương mở cửa xe bước xuống tiến đến trước mặt “Con nên về nhà rồi, cha con rất nhớ con.”

“Ông ấy sao có thể nhớ con? Chẳng qua là cần dùng đến con nên mới nhớ đến con thôi”

Chú Vương có chút ngượng ngùng, “Quả thực là vậy, cũng không giấu con làm gì. Dù sao thì ta cũng nhìn con lớn lên. Hiện tại nhà họ Tạ đang gặp chút khó khăn, muốn liên hôn với nhà họ Vân. Con còn nhớ hai trong ba người con trai của nhà họ Vân là bạn chơi với con hồi nhỏ chứ? Thân quen rồi, con qua đó cũng không tệ.” 

Tạ Kỳ: “……”

Lần này cậu cẩn thận nhìn kỹ Chú Vương, bỗng nhiên bật cười, “Không ngờ chú lại đến đây làm người thuyết phục.” 

Chú Vương đã năm mươi mấy tuổi, từ khi Tạ Kỳ còn biết nhớ thì ông đã làm việc cho nhà họ Tạ đảm nhiệm vai trò quản gia, khéo tay còn làm đồ chơi gỗ cho cậu. Những món đồ đó vừa đẹp vừa tinh xảo hơn cả mấy món mua ngoài cửa hàng.

Lúc đó tình cảm giữa Tạ Kỳ và ông thực ra rất tốt. Dạo gần đây gặp lại cũng có cảm giác thân thuộc nhưng giờ đây Tạ Kỳ nhận ra mọi thứ đã thay đổi.

Chú Vương bớt ngượng ngùng, nói thẳng hơn, “Thật ra ngày đó con không nên đi theo mẹ. Con ngốc quá, có người sinh ra đã ở Rome, có người sinh ra đã là trâu ngựa. Đạo lý này con lớn như vậy hẳn đã hiểu. Con bỏ nhà họ Tạ mà theo mẹ sau này cùng lắm chỉ là đi làm thuê cho người khác.”

“Giờ con quay về tiếp quản gia nghiệp cũng không thực tế nữa. Em trai con tuy còn nhỏ nhưng cha con vẫn còn sức khỏe, có thể trụ vững thêm nhiều năm. Con đường tốt nhất cho con hiện tại là kết hôn, sau này vẫn có thể sống cuộc đời gấm vóc chẳng phải rất tốt sao?”

Tạ Kỳ: “…”

Mặc dù trước đó cậu đã mạnh miệng nói một người đàn ông như cậu mà đi làm chồng người ta thì thật là chuyện cười thiên hạ. Nhưng thực sự đến mức này hình như cũng không quá khó.

Quan trọng hơn là chồng cậu là một người thực vật, không cần phải giao thiệp, như vậy chẳng phải quá hoàn hảo sao? Tạ Kỳ hơi cảm thán, lằn ranh của mình cứ thế từng bước bị hạ thấp.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn. Cậu bật cười, bên má lộ ra một lúm đồng tiền nhè nhẹ rõ ràng là dáng vẻ lạnh lùng nhưng lúc này lại mang một nét ngọt ngào như gió xuân

“Xin lỗi chú Vương, chú đến muộn một bước, con đã đính hôn rồi.”

Chú Vương ngạc nhiên, “Chú thực lòng muốn tốt cho con, con không cần phải lừa chú như vậy.” 

Giọng Tạ Kỳ nhẹ nhàng, “Con nói thật đấy vì các người mãi không đưa nốt 200 ngàn còn lại, nên con đã nắm bắt cơ hội và đính hôn với người khác. Đừng nói, con còn rất được hoan nghênh đấy.” 

Chú Vương thốt lên, “Sao có thể? Con cũng quá dễ dãi rồi đấy! Vì 200 ngàn sao?! Con biết nếu liên hôn với nhà họ Vân sẽ mang lại cho nhà họ Tạ bao nhiêu lợi ích không? Con chỉ vì 200 ngàn thôi sao?!” 

Mặt Tạ Kỳ trở nên lạnh lùng, “Dễ dãi? Xem ra các người đã coi con là món hàng hóa rồi. Con liên hôn với nhà họ Vân, lợi ích mang lại cho nhà họ Tạ có lọt vào tay con không? Dù là 200 ngàn, ít nhất cũng là của con. Chứ như Tạ Đới giàu có thế mà tiền nuôi con cũng không trả đủ, bảo 300 ngàn mà chỉ đưa 100 ngàn. Ông ta là doanh nhân mà không có chút tinh thần hợp đồng nào còn đòi con thực hiện cam kết. Đúng là tiêu chuẩn kép nhỉ?” 

Chú Vương giận đến ngực phập phồng dữ dội, “Con sao có thể nói như vậy? Ai coi con là hàng hóa chứ? Ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi! Con nhìn xem, con với mẹ đã đi rồi thì mức sống của con có phải đã rớt xuống đáy không? Mẹ con trước đây còn có thể dùng tiền của cha con để đăng ký cho con các lớp học năng khiếu, sau khi ly hôn bà ấy có thể cho con học lớp nào không? Cho con được nền giáo dục tốt nhất không? Con đi liên hôn với nhà họ Vân cũng không làm con phải bỏ học! Vân Dật từ nhỏ đã thích con, cậu ấy chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với con, con muốn gì cậu ấy cũng sẽ cho. Con còn không hài lòng gì nữa?” 

Tạ Kỳ: “...”

Tạ Kỳ: “Hóa ra là Vân Dật à? Hồi nhỏ con thường đánh cậu ta, cậu ta còn thích con sao? Thật đáng nể, đúng là M. Thực ra không cần tìm con, cứ tìm ai đó quất cho vài roi là được, không cần phiền phức thế này.”

Chú Vương: “…”

Tạ Kỳ: “Thôi được rồi, chú về đi, mai con còn phải chăm sóc chồng. Giờ con là người có chồng rồi, các người đừng có làm phiền con nữa.”

Nói xong Tạ Kỳ vào nhà. Chú Vương đứng đó một hồi lâu mới không cam tâm mà gọi điện cho Tạ Đới, báo lại những gì Tạ Kỳ đã nói.

Lúc này, Tạ Đới vẫn ngạo mạn “Chuyện đó có gì khó, tìm người đàn ông mà nó đã đính hôn ép người đó hủy hôn. Tạ Kỳ chẳng phải sẽ ngoan ngoãn trở về thôi sao. Khương Tư Ninh mấy năm nay cũng càng ngày càng xuống dốc, vì tiền thuốc cho trai bao mà bán cả con mình. Hừ, con trai của ta mà cô ta bán vì 200 ngàn, đúng là tóc dài nhưng kiến thức có hạn.”

“Được, mấy ngày tới tôi sẽ điều tra.”

“Không cần vội, tuy Vân Dật cũng không tệ nhưng các nhà khác cũng có ý muốn. Không ngờ con trai của ta lại được lòng đàn ông như vậy.”

“Ông yên tâm, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Tạ Kỳ về đến nhà mới nhớ ra vẫn còn thiếu mười vạn chưa trả nhưng sau khi nghe Chú Vương nói vậy, cậu chẳng còn muốn trả nữa. Tiền nuôi dưỡng tối thiểu là 2000 tệ mỗi tháng, trong bảy năm qua Tạ Đới ít nhất cũng phải đưa ra 160,000 nhưng rốt cuộc lại chẳng đưa xu nào.

Nhưng nếu không trả lại sợ Tạ Đới giở trò kiện ngược lại cậu. À mà, cậu có thể kiện ngược lại vì ông ta không trả tiền nuôi dưỡng không nhỉ? Tạ Kỳ không rành lắm về chuyện này, nhưng có lẽ cần Khương Tư Ninh đứng ra… Nhưng với tính cách của bà? Thôi không ép buộc bà ấy vậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Tạ Kỳ vẫn thấy trả nợ là tốt nhất. Không để lại sơ hở, nên cậu gửi tin nhắn cho chú Vương yêu cầu số tài khoản để cậu chuyển tiền trả lại nhà họ Tạ.

Chú Vương không trả lời. Tạ Kỳ đợi một lát rồi thấy lười chờ, muốn đưa thì đưa cậu cũng không thích trả lắm đâu =.=

Sau khi làm xong bài tập đã là bảy tám giờ tối, cậu mệt mỏi. Học lớp 12 thực sự rất hao tổn trí óc. Mắt cậu sử dụng lâu dài, mệt mỏi tích lũy sâu hơn người khác rất nhiều.

Cậu rửa mặt xong, tự nấu một tô mì. Ăn xong rửa bát đĩa, lau tay định đi tắm. Nhưng khi nhìn thấy nhà cửa bắt đầu bám bụi trong lòng cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Tạ Kỳ ưa sạch sẽ, không thể chịu được đành kéo thân thể mệt mỏi mà lau sơ sàn nhà hai lần rồi mới tắm và lên giường ngủ. Trước khi ngủ, cậu mơ màng nghĩ, nên trả 200,000 thế nào đây?

Diêu Văn Châu nhìn thì có vẻ nhí nhảnh, nhưng khi nói chuyện lại có một sức mạnh nhẹ nhàng như một bức tường nước khiến người ta khó mà phản kháng hay từ chối, hơn nữa… bà ấy nói những lời hỏi han cậu rất chân thành như thể bà là một người mẹ hoàn hảo, còn cậu vẫn là con của bà, chỉ có thể vui vẻ chấp nhận sự quan tâm của bà.

Tạ Kỳ không nghĩ ra được gì liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. 

Vài ngày sau, thầy Hầu tỉnh lại nhưng vẫn không nói được chỉ có thể mở đôi mắt đầy tia máu, toàn thân không thể cử động.Khi Tạ Kỳ đến thăm, ông ấy thở khò khè trong cổ họng không nói nên lời. 

Tạ Kỳ an ủi, “Không sao đâu, thầy chỉ bị thương ở dây thanh nhưng không nghiêm trọng, sẽ hồi phục thôi.”

Khương Tư Ninh cũng đứng bên cạnh, “Thầy Hầu, thầy mau khỏe lại nhé, hai chúng ta phải bắt đầu trả nợ rồi, bọn em nợ rất nhiều tiền.” 

“Không phải,” Tạ Kỳ khó chịu nói với bà, “Mẹ nói chuyện này với thầy làm gì? Cố tình khiến thầy thấy không thoải mái sao?”

“... Mẹ không có ý đó. Mẹ chỉ nghĩ là thầy biết thì trong tiềm thức sẽ khiến thầy mau khỏe. Đây là sức mạnh của ý thức, mẹ đọc nó trong sách.”

Tạ Kỳ: “...”

“Đừng đọc mấy sách vớ vẩn nữa, nếu tiềm thức có tác dụng, sao chúng ta chưa giàu? Sao con người vẫn phải chết? Con người không thể sống mãi là vì họ không muốn sao?”

“Thôi được rồi, mẹ sai rồi.”

Tạ Kỳ nghiêm túc cảnh cáo, “Mẹ đừng nói những chuyện này với thầy nữa để thầy yên tâm dưỡng bệnh. Sức khỏe là quan trọng nhất mấy chuyện khác là thứ yếu.” 

 “... Được rồi, nghe cón.”

Tạ Kỳ không nhịn được thở dài, “Thầy ấy như vậy ít nhất phải nằm viện một hai tháng, còn mẹ thì nhẹ hơn nhiều ở thêm một tháng rồi ra viện.” 

Khương Tư Ninh cố tỏ ra nhẹ nhàng nói, “Thực ra nghĩ kỹ thì nếu mẹ tìm một công việc bán thời gian tương tự. Mỗi tháng kiếm được khoảng hai vạn thì trong hơn một năm là trả hết nợ, cũng không phải là nhiều lắm.” 

“Thôi bỏ đi, chân mẹ không thể lao lực nhiều.”

Nói nói một hồi, cậu lại không muốn nói nữa.

Bị thương đến xương cốt là phiền phức nhất, ít nhất phải mất ba tháng để xương hồi phục hoàn toàn mà không để lại di chứng. Khương Tư Ninh ra viện rồi cũng phải nghỉ ngơi thêm hai tháng ở nhà.

Hiện tại, mỗi ngày hai người cùng nằm viện tiêu tốn khoảng 2000 tệ, phần lớn là chi phí cho thầy Hầu. Nếu tình trạng của thầy tốt hơn chút thì chi phí sau đó sẽ giảm nhưng để hoàn toàn hồi phục thì phải mất khoảng nửa năm.

Thôi vậy, một đồng tiền cũng có thể làm khó người hùng. Dù cho… dù cho có bị kẹt lại, cậu cũng chấp nhận.

Nghĩ vậy, lòng Tạ Kỳ cũng yên ổn hơn. Cậu cảm thấy Khương Tư Ninh biết chuyện này cũng không sao nhưng lý trí cậu vẫn quyết định kéo dài thêm một thời gian nữa.

Tạ Kỳ thuê thêm một hộ lý nam cho thầy Hầu để tiện chăm sóc vệ sinh nhưng vì tình trạng của thầy không thể cử động toàn thân, rất ít người chịu nhận việc. Cuối cùng, Tạ Kỳ đành cắn răng tăng lương lên 7 ngàn thì mới có người đồng ý.

Chi phí lớn như vậy nếu nhà không có tài sản chắc cũng không trụ nổi, chỉ riêng tiền hộ lý đã là một khoản đáng kể. Thôi được, Tạ Kỳ nghĩ, cậu sao lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn nhỉ? 

Cho dù Tần Dịch Chi có tỉnh lại và muốn hại cậu, cậu vẫn có cách chống lại. Dù sao “sếp” của cậu là Diêu Văn Châu, mà Diêu Văn Châu lại là mẹ ruột của Tần Dịch Chi, dĩ nhiên là đứng trên Tần Dịch Chi. Nói cách khác, tính ra cậu cũng trên cơ Tần Dịch Chi, đâu cần phải sợ hắn.

Cắn răng một chút, cưới thôi, nhanh chóng qua nước khác kết hôn. Kể cả Tần Dịch Chi là người thực vật cũng không sao, có thể nhờ người ký thay tên, trên giấy kết hôn là Tần Dịch Chi, hôn nhân vẫn hợp lệ.

Tạ Kỳ tự khích lệ tinh thần, lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mấy ngày nay Diêu Văn Châu có vẻ bận rộn, không đến thăm nên Tạ Kỳ cũng không có cơ hội nói chuyện với bà. Khi vào phòng bệnh của Tần Dịch Chi, Tạ Kỳ ngồi một lát ngẩn người. Sau đó lấy hết can đảm, cúi xuống định hôn Tần Dịch Chi.  Khi môi gần chạm vào má anh, cậu nhìn thoáng qua thấy Tần Dịch Chi lại mở mắt. Đôi mắt đen láy, trừng trừng nhìn khiến người ta thấy sợ hãi.

Nhưng Tạ Kỳ đã quen, không hề chớp mắt, giơ tay ép mắt Tần Dịch Chi lại, buộc anh phải nhắm mắt. Sau đó, cậu đặt một nụ hôn lên má Tần Dịch Chi, không chỉ một lần mà phải đến cả trăm lần. Giống như gà mổ thóc, cậu liên tục hôn lên má anh. 

Vừa hôn vừa lẩm bẩm như đọc thần chú: “Ông xã mau tỉnh lại nào, ông xã mau tỉnh dậy.”

Hôn khoảng hai ba chục lần, Tạ Kỳ mệt rồi. 

Chủ yếu là vì lưng cậu vẫn đau, không thể cúi người lâu được đành ngồi lại ghế nghỉ ngơi một chút. Khi cậu rút tay ra lại thấy đôi mắt Tần Dịch Chi từ từ mở ra, trừng trừng nhìn cậu.

Tạ Kỳ: “...Ông xã đừng mở mắt nhé, em sợ lắm.”

Cậu nói vậy nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên. Cậu lại đưa tay ép mắt Tần Dịch Chi. Khi rút tay ra, đôi mắt ấy lại mở ra lần nữa.

Tạ Kỳ thoáng nghi ngờ, “Hả? Chuyện gì đây? Hỏng rồi sao?” 

Nói xong, cậu vỗ nhẹ vào trán Tần Dịch Chi như sửa tivi.

Tần Dịch Chi: “...”

Tạ Kỳ nói, “Để xem bây giờ thế nào.” 

Nói xong, lần này cậu cẩn thận dùng tay đẩy mí mắt Tần Dịch Chi từ trên xuống, ép mắt anh ta nhắm lại.

Sau khi làm xong, cậu không lập tức rút tay mà đợi một chút rồi mới rút về. Thấy mí mắt Tần Dịch Chi vẫn nhắm thì thở phào một cái và nói: “Quả nhiên là hỏng rồi, ông xã hỏng, may mà em là thợ sửa chửa”

Tần Dịch Chi: “...”

Vừa dứt lời, Tạ Kỳ thấy đôi mắt Tần Dịch Chi lại mở to. Lúc này, cậu mới nhận ra có gì đó khác lạ. Đôi mắt đen ấy tuy còn chút u ám nhưng đã lóe lên một tia sáng, ánh lên những cảm xúc phức tạp, khiến đôi mắt trông sinh động hơn nhiều.

Tạ Kỳ: “...”

Cậu bỗng nghẹn thở, động tác lấy điện thoại từ túi chậm chạp như quay chậm. Cậu mở đèn pin điện thoại và chiếu thẳng vào mắt Tần Dịch Chi, thấy con ngươi co lại thành một điểm nhỏ khi gặp ánh sáng.

Tạ Kỳ: “…”

Cậu nhảy bật dậy lùi mấy bước cả người dựa vào tường. 

Khuôn mặt đẹp trắng nõn dần đỏ lên từng lớp, lắp bắp “Anh… anh…!”

Tần Dịch Chi… anh tỉnh rồi?!?!?!?!

A a a a a a!!!

Cứu với! Vừa rồi cậu đã làm gì?

Vỗ đầu anh ta lại còn nói “Ông xã hỏng rồi~ May mà em là thợ sửa chữa~” Cậu chậm rãi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, sao chẳng có cái khe nào để cậu chui vào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play