"Chứng cứ đâu?" Hứa Vân Thanh hỏi.
"Thì làm sao ta biết được." Hà đại nhân khoát tay, “Chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, nhưng việc lớn như thế, chắc chắn là có bằng chứng xác thực. Nghe nói lúc xét nhà phủ Địch năm xưa, số tài vật tìm được phần lớn đều bị tiên đế ban thưởng cho phủ Bách Lý.”
Những gì nhà họ Bách Lý đã làm, nói dễ nghe thì là được ban thưởng vì lập công, còn nói thẳng ra thì chính là nhà họ Bách Lý đạp lên nhà họ Địch mà leo lên, mới có được vị thế như hôm nay.
Hà đại nhân đối với loại hành vi này giận mà không dám nói, giọng đầy chua chát: “Đáng giận thật, năm đó ta với tể tướng Bách Lý còn là đồng liêu, sao lại không đến lượt ta gặp cơ hội tốt như thế chứ.”
Hứa Vân Thanh tưởng mình nghe nhầm, quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ngươi không hiểu rồi, thời thái bình thì cái thiếu nhất chính là cơ hội lập công. Ngươi xem nhà họ Bách Lý đó, chẳng phải một bước lên mây sao?" Hà đại nhân mở miệng là ra ngay giọng người già lắm chuyện, “Ta làm quan ở Bộ Lại, bị đống công văn hành hạ nửa đời người, cuối cùng cũng chỉ đến mức thị lang. Sao cơ hội tốt lại không rơi vào đầu ta.”
Rõ ràng lúc nãy còn bảo Hứa Vân Thanh đừng nhắc đến nữa, vậy mà giờ lại càng nói càng quá. Hứa Vân Thanh không nhịn được quay sang quan sát Hà đại nhân. Quả nhiên thấy hắn như đang say, trán trơn bóng giờ đỏ bừng lên, nom như đã hỏng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT