“Địa thế toàn khu Hà Khẩu cao ráo, dễ thủ khó công, nhưng thôn Xuyên Triều lại là một vùng trũng hiếm thấy.” Lão ăn mày giơ tay vẽ một nửa vòng tròn trước mặt Hứa Vân Thanh, “Hồi đó, quân Hồng Vân bị vùi chặt trong nơi đó.”
“Khi ấy chúng ta đã thấy lạ, rõ ràng người Đột Quyết chỉ là bộ tộc rải rác, làm sao tụ được một đội quân tinh nhuệ đến thế. Đám binh lính ấy bao vây chúng ta ở thôn Xuyên Triều, như gói bánh chẻo. Địch tướng quân nhận thấy không ổn, khó khăn lắm mới phái được người gửi thư về kinh, còn lại đều rút về cố thủ trong thành.”
“Lương thực à... lấy đâu ra. Ở thôn Xuyên Triều có một con sông, lúc đầu chúng ta mò cá sông ăn, sau đó người Đột Quyết thả độc xuống sông, chúng ta phải đào rễ cây ăn, rễ ăn hết lại moi đất nuốt tạm.” Lão ăn mày nói, “Bụng đói kêu rột rột mà vẫn phải chia ca canh gác, chỉ sợ tụi giặc đánh lén, ngày nào cũng trông mong kinh thành phái người tới.”
Hứa Vân Thanh nghe mà không nỡ: “Vậy... không có ai tới tiếp viện sao?”
“Có.” Ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt đầy rãnh nhăn của lão ăn mày, phản chiếu dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, “Chúng ta đã chờ được.”
Mùa đông năm thứ bốn mươi bảy niên hiệu Thái Hòa, trong một đêm tuyết gió gào rít.
Những binh sĩ Hồng Vân thủ thành ở thôn Xuyên Triều bỗng nghe được âm thanh khác giữa tiếng gió — tiếng vó ngựa đạp vỡ tuyết vang vọng từ xa đến gần, đuốc cháy rực rỡ xé toạc cơn bão tuyết một mảng đỏ tươi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT