Đây là phương thức chém giết của động vật nguyên thủy, cũng là lần đầu tiên cậu đánh giá sức mạnh của thú nhân ở thế giới này.

Tốc độ và sức mạnh này còn hơn cả dị năng tốc độ hoặc sức mạnh cấp cao thời tận thế, bình thường ở tận thế chỉ một vài con có thể thức tỉnh một trong hai, nhưng hai thú nhân trước mắt cậu lại có cả hai.

Dư Tây là thú nhân có thể chất cấp A, thực lực còn mạnh hơn người dị năng đặc biệt cấp cao ở tận thế.

Vậy còn thú nhân cấp cao hơn cả Dư Tây thì sao?

Bạch Hiểu Vũ cảm thấy mình cần nghiêm túc hiểu rõ hệ thống năng lực chiến đấu của Tinh Tế, bao gồm cả thú nhân, bán thú nhân và người thường.

Cậu cũng cần nhanh chóng nâng cao sức mạnh của mình, không thể lần nào cũng để bé trợ lý Dư Tây bảo vệ được.

Linh tính nói với Bạch Hiểu Vũ linh cẩu này nhắm vào cậu.

Dẫu gì nguyên chủ chết cũng là vì bị đuổi giết rồi được cậu tiếp nhận nửa đường. Nhưng lúc cậu tiếp nhận cơ thể này, ngoại trừ thấy đau nhức ngực ra thì trên người không còn vết thương trí mạng nào khác.

Nhưng trí nhớ còn lưu lại của nguyên chủ cho cậu biết, phát súng kia bắn vào trúng tim cậu ấy. Chuyện này có lẽ có liên quan tới hệ thống.

Trong đầu Bạch Hiểu Vũ suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm hai thú nhân đang chiến đấu. Cậu đang tìm kiếm cơ hội đối phó với linh cẩu nhưng không làm sói trắng bị thương.

Khoảnh khắc khi linh cẩu né chân trước khỏi bị sói trắng cắn bị thương, đúng là lúc này!

Cậu lại lần nữa nổ súng.

Linh cẩu phản ứng rất nhanh, nó né khỏi vết thương trí mạng ở giữa trán, cậu lập tức bắn phát súng thứ hai, lần này nó không hoàn toàn tránh được, bị bắn vào bụng.

Linh cẩu bị thương, độc ác nhìn Bạch Hiểu Vũ một chút, lùi lại rời đi.

Bạch Hiểu Vũ và sói trắng không ngăn được nó, cuối cùng để nó thành công chạy thoát. Euphoria x TYT

Sói trắng còn muốn đuổi theo nhưng Bạch Hiểu Vũ gọi nó lại: “Tiểu Tây, giặc vào đường cùng, đừng đuổi theo. Để tôi xem vết thương của cậu đã.”

Sói trắng dừng lại, nhưng vẫn nhìn về phía linh cẩu chạy trốn mà nhe răng, tru lên.

Không hiểu sao Bạch Hiểu Vũ cảm thấy buồn cười, tay cậu vỗ vỗ vào lớp lông mềm mại trên đầu soi, nói: “Hóa ra Tiểu Tây hung dữ thế sao?”

Sói trắng nghe vậy, cái đuôi xù lông đang rũ xuống cứng đơ, nó đột nhiên giơ đuôi lên, nhẹ nhàng lắc lư, rồi chạy vòng quanh Bạch Hiểu Vũ, ngửi ngửi, sau đó cọ mình vào người cậu.

Chân Bạch Hiểu Vũ bị nó cọ lảo đảo, lại lần nữa thầm than thở về thể chất cơ thể này. Lúc này sói trắng như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức không dám cọ nữa.

Bạch Hiểu Vũ vỗ đầu sói trắng nói: “Bị thương chỗ nào rồi?”

Sói trắng ngoan ngoãn duỗi móng vuốt ra, trên đó có ba ngón đang bị nứt toác ra.

Sau khi Bạch Hiểu Vũ kiểm tra xong, lấy một gốc thảo dược, một trong ba loại thảo dược hiếm có lúc nãy. Loại thảo dược này là nguyên liệu chủ yếu của đan Tiêu Hoàn, bản thân nó cũng có tác dụng lớn trong việc chữa bệnh.

Để kiểm tra dược tính, cậu còn lấy gai thực vật gần đó đâm ngón tay của mình chảy máu rồi bó thuốc lên. Vết thương gần như được cầm máu ngay, còn về vết rách, tới ngày mai là có thể gần như hoàn toàn khôi phục.

Sau khi Bạch Hiểu Vũ xác nhận không có vấn đề gì, cậu nghiền nát thuốc, thoa lên vết thương của sói trắng. Cậu kiểm tra sói trắng thêm một lần nữa, không phát hiện vết thương nào khác mới thở phào nhẹ nhõm.

Sói trắng quay lại hình người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Hiểu Vũ: “Anh Bạch giỏi quá, nhanh thế mà đã cầm được máu. Hiệu quả không kém cạnh gì so với thuốc cầm máu cao cấp…”

Bạch Hiểu Vũ buồn cười nói: “Sao cậu biết, chẳng lẽ cậu đã từng thử qua thuốc chữa bệnh cao cấp à?”

Trong ấn tượng của nguyên chủ, thuốc chữa bệnh cao cấp rất đắt, hơn nữa đa số chỗ thuốc này đều sẽ được chuyển ra chiến trường.

Dư Tây sửng sốt: “Em… Em cũng không biết vì sao lại biết, nhưng em thật sự cảm thấy như vậy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bạch Hiểu Vũ thấy bé trợ lý căng thẳng, dịu dàng nói: “Tôi không nghi ngờ cậu, cẩn thận vết thương một chút.”

Sau đó cậu đổi chủ đề: “Thú hình của Tiểu Tây đẹp trai thật đấy, còn đánh cho linh cẩu bỏ chạy, giỏi lắm!”

Quả nhiên Dư Tây lập tức để ý câu chuyện này, cậu ấy ngại ngùng nói: “Em cũng không giỏi lắm đâu!”

Thế nhưng Dư Tây lại nhanh chóng cảm thấy mất mát, trên mặt thoáng chút sỉ nhục và không cam lòng: “Tiếc là em không bắt được nó, nếu là trước kia, em cắn một cái là có thể cắn đứt cổ mười thú nhân cấp S như này.”

Bạch Hiểu Vũ nghe vậy sửng sốt: “Trước kia Tiểu Tây mạnh như vậy sao?”

Con linh cẩu kia là thú nhân cấp S?

Dư Tây đột nhiên nhận ra, gương mặt thanh tú đỏ bừng, hai tay cậu ấy che mặt lại: “Không phải, em không biết, em cũng không biết sao đột nhiên lại ăn nói hùng hổ như vậy. Anh Bạch, anh đừng cười em.”

Bạch Hiểu Vũ bật cười vì phản ứng của Dư Tây: “Ngay cả thú nhân cấp S cũng bị Tiểu Tây ép bỏ chạy, sao tôi lại cười cậu chứ.”

Dư Tây xác nhận Bạch Hiểu Vũ không chê cười mình, nhanh nhảu đi phía trước cậu.

Bạch Hiểu Vũ nhìn Dư Tây trông có vẻ hoàn toàn bình thường, lại lần nữa cảm thán năng lực khôi phục của thú nhân.

Nhưng cậu cũng lặng lẽ để ý dáng vẻ giống như hai người khác nhau của Dư Tây lúc nãy.

Khi hai người quay về Sở Bồi dưỡng, Dư Tây chạy đi báo cảnh sát.

Bạch Hiểu Vũ thì sắp xếp lại các loại thảo dược, để ở một bên. Robot giao hai bưu kiện mới cho cậu.

Cậu mở một bưu kiện trong số đó ra, bên trong là hộp năng lượng lớn chừng bằng bàn tay, là dụng cụ bồi dưỡng mà phu đan sư cần.

Cậu mở một bưu kiện khác ra, hai viên thuốc trong suốt màu xanh nhạt hiện ra trước mắt.

Đây là thuốc Phục Hồi trứng.

Thuốc Phục Hồi trước đã được dùng cho quả trứng số một, giờ mới là ngày thứ ba.

Thuốc Phục Hồi dùng bảy ngày một lần, còn lâu mới đến lần tiếp theo.

Bạch Hiểu Vũ nhìn ống nghiệm màu xanh lục nhạt đựng thuốc Phục Hồi có kích thước bằng ngón tay cái, cậu muốn mở ra nghiên cứu một chút, liều trước đã hòa vào dung dịch bồi dưỡng, cậu ngửi thấy một chút thành phần từ vỏ trứng. Vẫn còn lâu mới đủ để nghiên cứu ra loại thảo dược và tỷ lệ trong đó.

Tuy nhiên, dược tính của thuốc sẽ dễ mất hơn so với đan dược nên đợi vài ngày nữa dùng rồi mở ra lấy một ít để nghiên cứu.

Cậu cầm một ống thuốc, sờ vào thì thấy lạnh ngắt, màu sắc này có vẻ đục hơn liều trước một chút nhỉ?

Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cậu: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ lấy một ống thuốc Phục Hồi trong vòng bảy ngày, phần thưởng đã được gửi đến ô vuông hệ thống, vui lòng kiểm tra. Nhiệm vụ tiếp theo là một nhiệm vụ dài hạn, trong vòng ba tháng phải ấp thành công tất cả các quả trứng. Tiêu chuẩn hoàn thành như sau, nếu có quả trứng nào chết yểu thì nhiệm vụ sẽ thất bại ngay lập tức. Thất bại sẽ trừ mười nghìn điểm nhiệm vụ của ký chủ."

Bạch Hiểu Vũ ngắt lời hệ thống: "Khoan đã, hệ thống, điểm nhiệm vụ mà cậu nhắc đến là gì cơ?"

Trước đó, hệ thống không hề đề cập đến vấn đề điểm nên cậu mù tịt về số điểm đột nhiên xuất hiện này.

Hệ thống: "Điểm của ký chủ trước đó là âm một triệu, khiến chức năng hệ thống điểm bị đóng, cho nên tất nhiên là không nhắc đến. Ký chủ có thể mở trang chủ cá nhân của mình ra, thanh điểm ban đầu bị mờ bên dưới ảnh đại diện đã xuất hiện trở lại rồi."

Bạch Hiểu Vũ làm theo lời, nhìn thấy số điểm cá nhân âm 990 nghìn điểm, cậu im lặng.

"Hệ thống, cậu không giải thích tại sao điểm của tôi đột nhiên âm 990 nghìn điểm sao?"

Hệ thống: "Vì trước đó cậu bị giết nên hệ thống đã tiêu tốn một triệu điểm để phục hồi cơ thể cậu. Cậu hoàn thành hai nhiệm vụ, loại nhiệm vụ nhánh nhỏ này mỗi một nhiệm vụ được năm nghìn điểm. Ký chủ hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống giao, vô số điểm và phần thưởng đang chờ cậu nhận đấy. Đến khi điểm của cậu trở về dương thì cửa hàng điểm sẽ được mở."

Bạch Hiểu Vũ đã đoán được vết thương chí mạng ở ngực của nguyên chủ biến mất có liên quan đến hệ thống, giờ xem ra đúng là vậy. Một triệu điểm có thể bảo toàn mạng sống, vẫn rất đáng. Nghe hệ thống nhắc đến cửa hàng điểm thì cậu lập tức hứng thú: "Cửa hàng điểm là nơi cần dùng điểm làm tiền tệ để giao dịch sao?"

Giọng hệ thống trở nên kiêu hãnh: "Đúng vậy, ký chủ có thể dùng điểm để đổi các vật phẩm trong cửa hàng, chỉ cần đủ điểm thì cửa hàng sẽ luôn mở cửa cho ký chủ."

Bạch Hiểu Vũ: "Bên trong có những gì? Có thể mở ra xem không?"

Hệ thống: "Hiện tại điểm của ký chủ không đủ nên không thể mở giao diện cửa hàng, xin ký chủ hãy cố gắng làm nhiệm vụ. Bây giờ tiếp tục bổ sung mức độ hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi. Hiện tại ký chủ đang ấp mười tám quả trứng, ấp nở hết là hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 50 nghìn điểm. Trong đó có thêm điểm thưởng, mỗi con non sinh ra khỏe mạnh, tư chất tốt sẽ được cộng thêm điểm. Xin nhắc nhở, mười tám quả trứng hiện tại của ký chủ, tỷ lệ ấp nở thành trứng khỏe mạnh là 0, rất có khả năng chết yểu, xin ký chủ lưu ý."

Bạch Hiểu Vũ sờ từng quả trứng một, cậu cũng biết sơ sơ tình hình.

Cậu vẫy tay cho hệ thống biến mất rồi mở ô vuông hệ thống, trong mười ô trừ hai ô tối, một cuộn giấy, giờ lại thêm một gói nhỏ.

Cậu lấy ra, cái gói trông nhỏ bé đột nhiên trở nên nặng và to ra, cậu vội vàng đặt xuống, mở ra xem.

Chỉ thấy một chiếc ba lô tròn trong suốt, bên dưới dường như còn một lớp ngăn trong suốt.

Đây là cái gì?

Phát hiện hướng dẫn sử dụng ở túi sau của chiếc ba lô, Bạch Hiểu Vũ xem xong, dở khóc dở cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play