Tuyết rơi suốt một đêm. Nửa đêm Tự Cẩm cảm thấy lạnh nên nằm sát vào người Tiêu Kỳ lấy hơi ấm của hắn. Chờ đến lúc hắn thức dậy vào triều, nàng nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một màu tuyết trắng tinh thì mới dậy mang giày đi ra cửa sổ nhìn, vừa thấy cảnh bên ngoài thì vui vẻ nghiêng đầu sang chỗ Tiêu Kỳ, "Tuyết lớn thật."
Tiêu Kỳ đang được Quản Trường An hầu hạ mặc quần áo, nghe Tự Cẩm nói, xoay người ngó ra ngoài. Chỉ thấy trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng thật dày. Hắn đâu có có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, nhíu mày lại, tuyết lớn là tai họa, trong ngực như có một tảng đá lớn đè nặng trịch.
Hắn giơ tay kéo Tự Cẩm lại, đóng kín cửa sổ cúi đầu trách: "Gió lạnh thổi vào người thì nàng mới biết dễ chịu thế nào cơ."
Tự Cẩm bị kéo khựng lại, sau đó nhìn thấy Tiêu Kỳ đóng cửa sổ, lôi nàng đi ra phòng ngoài, ấn vai bắt nàng ngồi xuống rồi nghe hắn nói: "Ngày hôm nay trẫm sẽ không đến ăn trưa, sợ là có việc gấp."
Nếu thật sự tuyết lớn thành đại họa thì việc gấp thật đây. Tự Cẩm rất khéo hiểu lòng người gật gật đầu, "Thần thiếp biết rồi."
Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi trên mặt Tự Cẩm, nhìn nàng thế mà nàng cũng chẳng nói thêm gì, cảm thấy hơi thất vọng. Quản Trường An đã ôm áo lông cáo khoác ngoài tới choàng lên người hắn, Tiêu Kỳ chỉ đành phải đi, tới giờ phải lên triều rồi.
Tự Cẩm tiễn Tiêu Kỳ ra ngoài, lúc trở lại cảm thấy khá băn khoăn. Vừa rồi ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn nàng hơi kỳ lạ, tựa như chờ đợi gì đó, mình cũng có làm gì thất lễ thiếu sót đâu nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT