Tô phủ.
Tô Liễu phu nhân hai mắt khóc sưng đỏ nhìn con trai nằm ở trên giường, đứng bên cạnh là con dâu Triển thị cũng đỏ mắt vì khóc, đang nắm chặt khăn nhìn phu quân của mình. Mẹ chồng đứng cạnh, có nhiều chuyện nàng ta không dám hỏi chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng lo lắng vô cùng.
Từ khi bước chân vào kinh đô đến nay, cuộc sống trôi qua không yên ổn, khắp nơi bị người cản trở, ép buộc. Giờ trượng phu lại bị thương, nàng ta biết nguyên nhân vì cái gì nhưng ngoài miệng cũng không dám nói lung tung.
Trên giường Tô Thịnh Dương liếc nhìn sang thê tử, nhướn mày cười với nàng rồi nói với mẫu thân: "Mẫu thân đừng lo lắng, chẳng qua là một vết thương nhỏ, nằm vài ngày sẽ đỡ thôi, không có gì đáng ngại đâu."
Tô Liễu phhu nhân giơ tay vỗ vỗ tay của con trai, "Nương biết rõ con chịu uất ức. Nỗi hận hôm nay phải tạm thời đè xuống. Nhưng là cuộc đời rất dài, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, món nợ này nhất định sẽ có ngày chúng ta đòi nhà Tô quý phi." Nói đến đây, bà dừng lại nhìn con trai một lúc rồi mới trịnh trọng nói: "Làm người tối kỵ là không có sự nhẫn nhịn, thiếu lòng nhẫn nại. Năm đó nhà chúng ta khó khăn như thế mà còn vượt qua được, giờ khó khăn gian nan hơn hồi đó sao? Con chỉ cần nhớ kỹ điều này, cuộc sống phú quý của chúng ta là do muội muội con trong cung giành được, gặp chuyện gì cũng phải nghĩ tới muội muội con."
"Con biết rồi." Vẻ mặt Tô Thịnh Dương trang nghiêm."Nhà chúng ta không có căn cơ gì, muốn ra mặt cũng chỉ có thể dựa vào lòng trung thành đối với Hoàng thượng, con đều ghi tạc trong lòng."
Tô Liễu phu nhân cười cười, lại nghiêng đầu nhìn con dâu, "Mấy ngày nay con đã vất vả nhiều rồi, để mẹ chăm sóc Mậu ca nhi và Quân tỷ muội cho."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT