Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đất trời chỉ một màu trắng xóa. Trong các cung, tiểu thái giám đứng thành đoàn đang quét bông tuyết, nói là phải dọn đường để mọi người đi lại dễ dàng. Tiêu Kỳ sai Quản Trường An xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, cũng không nói cho Tự Cẩm đi về.
Tiêu Kỳ không nói nhưng Tự Cẩm cũng muốn cáo lui. Theo nàng nhìn nhận, chỉ cần thai nhi trong bụng Quý phi còn bình an ngày nào thì lão hồ ly Tạ Hoàn này sẽ không dễ dàng ra tay đối với Tào Quốc công phủ.
Vạn nhất thai nhi này của Quý phi là hoàng tử, ngày sau có phúc trạch nối nghiệp ngai vàng, trống trị đất nước thì sao?
Tự Cẩm thu hồi suy nghĩ, trong lúc này cũng không nghĩ ra được chủ ý tốt hơn. Mặc dù nàng là người mang bàn tay vàng xuyên việt mà đến, nhưng lại cũng không biết tình thế của Vương Triều Đại Vực chưa từng nghe ai nhắc tới này. So với tưởng tượng của nàng còn gian khó hơn nhiều. Rất nhiều chuyện nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.
Cũng như chuyện ca ca của nàng bị thương, chẳng qua là Tào Quốc công nhấc tay mà thôi. Nàng và hoàng đế cùng người nhà có biết rõ là bên phía Quý phi cố ý làm thì có thể làm gì chứ?
Dù có truy cứu tiếp cũng chẳng qua là ép Tào Quốc công phủ giao ra vị môn khách động thủ kia, còn đối với Tào Quốc công phủ mà nói thì chẳng có chút tổn thất gì.
Cho nên Tạ Hoàn đang suy nghĩ gì, không cần nói Tự Cẩm cũng có thể đoán được vài phần, ngay cả chính Tiêu Kỳ e là cũng hiểu rõ ràng minh bạch. Suy nghĩ lung tung, Tự Cẩm đột nhiên liền nghĩ đến vạn nhất ngày đó Quý phi thật sự sinh hoàng tử, mấy nhà thế gia kia cũng phát hiện mình không thao túng được hoàng đế nữa, có khi nào... nâng đỡ ấu đế, diệt trừ Tiêu Kỳ chăng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT