Dưới ánh đèn mờ mịt, Tự Cẩm vừa thẹn thùng vừa giận lẫy, đôi mắt lóng lánh như có ánh sáng, dáng vẻ tiểu nữ nhi muốn nói lại thôi quả nhiên khiến tim người khác loạn nhịp. Dưới đèn ngắm mỹ nhân vốn đã mê mắt người, lúc này thấy dung nhan nàng như vậy lại tăng thêm ý vị cho lời tri kỷ. Tiêu Kỳ chỉ cảm thấy trong người có khát vọng rục rịch dâng lên, vội vàng uống một hớp rượu đè xuống.
Người này, đúng là không nhận ra được.
Nghe Tiêu Kỳ khẽ than một tiếng, Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, "Hoàng thượng sao vậy?"
Tiêu Kỳ nhất thời trầm mặc, hắn có thể nói hắn đang tính trước khi nàng cập kê sẽ không tới gặp nàng nữa sao? Nếu nói, chỉ sợ tiểu cô nương này sẽ lại buồn giận nữa. Suy nghĩ như vậy bèn vội vàng gắp món ăn cho nàng, "Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, trẫm thấy nàng hơi gầy đấy."
Tự Cẩm nhìn lại toàn thân, nơi nào nơi đó trổ mã tốt đẹp, nàng gầy chỗ nào chứ!
Cho dù khi tới đây Tự Cẩm đã có sẵn ý định quyến rũ người, mặc dù nàng có tố chất tâm lý cực mạnh, là người hiện đại dám đương đầu với khó khăn để có tương lai sáng lạn, nhưng khi thật sự muốn hành động thì lại phát sinh tư tưởng lùi bước. Nói thì dễ làm thì khó, đại khái chính là chỉ người đang kinh hoảng như nàng. Vì lẽ này, nghĩ tới lời cổ nhân “mượn rượu kinh sợ nhân gian”, Tự Cẩm liền rót một ly rượu.
Đợi đến khi uống rượu xong, nàng cứ ỷ lại trong lòng hắn không rời, nàng cũng không tin hắn còn có thể giữ mình được!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play