Đổng Hiền phi lúc này liền cười cười, nhìn mọi người nói: "Ta thấy trong vườn hoa nở đua chen tươi đẹp, không bằng trưa nay chúng ta đây bên trong xếp đặt tiệc ngắm hoa ở chỗ này, mọi người về cung của mình cũng nhàm chán, hội tụ một chỗ cho náo nhiệt một chút."
"Chủ ý rất hay, Bản cung cũng không thích về ăn trưa một mình, lời của Hiền phi tỷ tỷ như thể lấy từ trong tim muội ra vậy." Mai Phi là người đầu tiên đồng ý.
Lý Chiêu Nghi cười cười, "Thiếp đương nhiên là phụng bồi nương nương, hoa tươi rượu ngon, rất tốt, Mai Phi tỷ tỷ nói đúng lắm, nhiều người rất vui."
"Hi Uyển Nghi thì sao? Muội khác với chúng ta, sợ là muội rất bận rộn, chẳng thèm quan tâm đâu." Ngọc Quý Tần nhìn Tự Cẩm hỏi từng câu từng chữ.
Mới thoạt nghe thì câu này chẳng có ngĩa gì, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa mà xem. Cái gì gọi là khác với chúng ta chứ? Cái gì là chẳng thèm quan tâm đây? Không phải là muốn nói trong mắt Tự Cẩm không coi ai ra gì, muốn chụp mũ nàng sao?
Tự Cẩm biết rõ thời gian qua Ngọc Quý Tần không thích mình, cô ta tỏ ra đối chọi gay gắt như vậy cũng không ngoài ý liệu. Nhưng điều Tự Cẩm không thể tưởng tượng được là, dưới con mắt bao người lại còn có thể nói mấy lời khó nghe như thế thật sự chỉ có một mình Ngọc Quý Tần. Huống chi, hai người đều là người của Hoàng hậu, ngay cả người của Quý phi cũng còn phải giả vờ giả vịt hòa thuận ngoài mặt kìa. Nhưng quan trọng là người ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện này.
Quở trách thẳng mặt, liên tiếp làm khó Tự Cẩm, chắc hẳn đầu óc cô ta có vấn đề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT