Thật vất vả dỗ Ngọc Trân ngủ, Tô quý phi mệt mỏi còn thấy hơi đau lưng. Con bé rất lanh lợi, lúc nào cũng nghịch ngợm hiếu động không ngừng.
"Bé con thích được thân cận với Hoàng thượng, bình thường chưa từng ngủ trễ như vậy, hôm nay thấy Hoàng thượng ở đây thì chỉ muốn chơi mãi." Quý phi ngồi trước gương đồng tháo búi tóc, khóe mắt liếc Hoàng thượng ngồi ở trên giường lớn cười nói.
Tiêu Kỳ nghe vậy cũng không nhìn quý phi, chỉ nói: "Con gái của trẫm thì đương nhiên phải thân cận với trẫm chứ."
"Lại còn tính cách nóng nảy bá đạo nữa, thần thiếp chăm sóc bé con mỗi ngày tốn không biết bao nhiêu tâm sức. Hoàng thượng cũng không nên quá cưng chiều con bé, đỡ phải sinh thói quen kiêu căng." Quý phi thật sự cũng lo lắng, tính tình Ngọc Trân cũng không biết giống ai, rất nóng tính, hơi không vừa ý liền khóc lớn tiếng, khóc đến nỗi người nghe cũng đau lòng.
"Công chúa của trẫm kiêu căng một chút cũng không sao, chẳng lẽ còn có ai dám để con bé tức giận được à?" Tiêu Kỳ trả lời một câu, ngẩng đầu nhìn Quý phi, liền thấy nàng ta cười vui vẻ thỏa mãn dưới ánh đèn, nhất thời nét cười trên mặt hắn nhạt vài phân.
"Hoàng thượng nói thế cũng không được, chờ đến khi Ngọc Trân hiểu chuyện chỉ sợ càng không quản được." Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Quý phi nồng đậm vui vẻ, có đứa bé đề tài nói chuyện giữa hai người cũng càng nhiều hơn, không giống như trước kia mình phải vắt óc nghĩ xem sẽ nói chuyện gì.
Tiêu Kỳ nửa dựa vào ở trên gối, khẽ dựa đi lên, đã cảm thấy này gối mềm hơi nhỏ, có lẽ là bên trong nhồi bông cũng không đầy nên dựa vào không cảm thấy thoải mái. Nghĩ tới đây không khỏi nhớ tới gối mềm bên Di Cùng hiên, vừa to vừa mềm, dựa vào thì cả người như bị lún trong đó, cực kỳ dễ chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT