Thuận Toàn chợt giật mình tỉnh lại, vô thức mà ngủ mất một lúc rồi. Hắn ta vội vàng nhìn đồng hồ. Ai da, may mà giật mình tỉnh lại, nếu không thì trễ mất, vội vàng đứng lên đi gọi Quản Trường An. Ngồi xổm một lúc lâu, hai chân tê rần, chưa kịp nhấc chân thì cả người đổ rầm xuống đất.
Nghe tiếng động như thế thì không cần gọi Quản Trường An cũng tỉnh, vừa nhìn thấy Thuận Toàn bị té chổng vó như thế thì buồn cười, xoay người chỉnh lại y phục rồi hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Tê chân ..." Thuận Toàn ủy khuất đỏ mắt lên.
"Cậu cứ ngồi thế canh cả đêm sao?" Tiểu tử ngốc này cũng quá thành thật rồi. Nhìn Thuận Toàn gật gật đầu, Quản Trường An vui vẻ, chỉnh đốn y phục xong bèn nói: "Người đàng hoàng có phúc khí, sớm muộn gì cũng không để cậu thiệt thòi."
Thuận Toàn nghe lời nói này, đầy bụng ủy khuất bỗng chốc tan biến hết. Quản Trường An là ai? Đó là đại tổng quản thân cận nhất bên Hoàng thượng, hắn ta nói vậy chính là nhớ kỹ mình. Hắn ta vui quên cả rửa mặt, vội vàng xun xoe chạy đi tìm sư phụ Trần Đức An.
Trần Đức An nghe Thuận Toàn nói, giơ tay gõ đầu hắn ta, "Cậu ngốc sao, cứ vậy thức cả đêm à?"
"Sao có thể sư phụ, về sau con mệt quá nên cũng ngủ thiếp đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play