"Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, thần thiếp không sao." Tự Cẩm cẩn thận nhìn Quý phi một cái, sau đó sợ hãi cúi đầu xuống, giống y như một người vừa gặp phải con sư tử cái vậy.
Quý phi: ...
Hoàng hậu cũng kinh ngạc nhìn Tự Cẩm, trong lòng thiếu chút nữa vui mừng nở hoa, ai bảo Quý phi độc miệng, không ngờ tới Hi Dung Hoa này cũng rất ý tứ. Nhìn đến đây, nàng ta liền chậm rãi nói: "Nhắc đến thì Hi Dung Hoa muội muội cũng khá hơn so với Quý phi muội muội rất nhiều. Lúc Quý phi muội muội mang thai Ngọc Trân công chúa, muội còn chẳng thèm bước chân ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung mà. Quý phi muội muội cũng đã sinh Ngọc Trân, nên phải là người hiểu chuyện này rõ nhất chứ." Hoàng hậu còn kém chút nữa không chỉ thẳng mặt Quý phi nói, chỉ có ngươi là rảnh rỗi bới móc người khác!
Quý phi gặp trắc trở cũng không phản ứng gì hoàng hậu, ngược lại làm nũng thái hậu, "Thái hậu nương nương, nggười xem thần thiếp nói không sai chứ? Bây giờ trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có một mình Hi Dung Hoa, đáng thương thiếp sinh con xong thì Hoàng hậu nương nương liền không thèm nhìn thiếp nữa."
Nũi nịu yêu kiều đến nỗi Tự Cẩm cũng phải khen thầm, rõ ràng đi cáo trạng mà làm đến vậy cũng chỉ có Quý phi mới dám làm!
Ít nhất bây giờ Tự Cẩm không dám, nếu có Tiêu Kỳ ở đây, nàng còn có thể thử xem.
Có hoàng hậu giúp đỡ, Tự Cẩm tạm thời lại an toàn. Dựa theo sách lược đã được dặn dò trước, hơi cúi đầu giả bộ tiểu bạch hoa. Nếu có ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì cũng là đôi mắt mờ mịt vô tội nhìn người khác, trừ chuyện đó ra là tuyệt đối không chủ động mở miệng nói một chữ nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT