Dưới ánh đèn mông lung, nhìn vào ánh mắt như thế, trái tim Tự Cẩm bất giác đập ngực "thình thịch" "thình thịch". Nàng vô ý thức nuốt nước miếng một cái, tìm lợi tránh hại lui người về phía sau. Vừa lùi như vậy, trong ngực lại nổi cơn ghen. Vừa vui mừng vì Tiêu Kỳ trở về với nàng, lại uất ức khi nhớ tới dóa hoa thanh mai đáng yêu mạnh mẽ kia.
Đáng hận nhất là mình còn chưa sinh con, vị phần thấp hơn hơn so với người ta. Cho dù mình có tình nguyện nhẫn nhịn cỡ nào thì cũng không thể tránh được va chạm.
Phải hơn chín tháng nàng mới có thể sinh con, thời gian còn tới hơn ba tháng. Thời gian này đủ để các tú nữ vào trong hậu cung, nhận được sơ phong. Khi đó, đúng là lúc mình sắp sinh. Mình còn quan tâm mình không nổi huống chi quản Tiêu Kỳ. Vừa nghĩ như thế, Tự Cẩm lại uất ức, mắt đỏ ửng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Kể từ khi quyết tâm làm bạch liên hoa, kỹ năng này đã xâm nhập cốt tủy, không cần chuẩn bị gì, muốn khóc sẽ khóc.
Chao ôi!
Cuộc sống sao mà khó khăn đến vậy.
Tiêu Kỳ vốn còn muốn khuyên bảo Tự Cẩm, sau này không thể tùy hứng như thế. Vậy mà mình còn chưa kịp làm gì thì nàng đã uất ức như bị ai bắt nạt, khóc thảm thương cho hắn xem.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play